Chỉ Có Thể Cưng Chiều

Chương 25

“Đường Đường, chị vừa mới chạy được hết chặng đường đó!” Tô Du Du chạy chậm đến, hơi kích động mà nói với Yến Đường: “Nhưng mà, tốc độ vẫn hơi chậm…”

Yến Đường còn chưa khôi phục lại từ đả kích, bất lực mà nhìn cô một cái: “Chị có muốn nói gì khác với em không?”

“Hả?” Tô Du Du hơi bất ngờ, sau đó mặt hơi đỏ lên. “Em thấy hết rồi sao?”

Yến Đường vươn bàn tay nhỏ ra che ngực trái lại.

Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ sự thật lại đúng như cô bé nghĩ sao?

Sau đó, cô bé lại nghe thấy Tô Du Du tiếp tục nói: “Chị sẽ cố gắng tập luyện thật tốt, lần sau nhất định sẽ không chạy xong liền hôn mê nữa. Nhưng mà, vẫn may là có Yến Trì ở bên cạnh.”

Vốn dĩ, Tô Du Du thấy chuyện này không là gì, nhưng lúc nãy bị Yến Trì nói, cô đột nhiên cảm thấy hình như đúng là có điểm chưa thỏa đáng.

Yến Đường nghe vậy liền thả lỏng: “Chị bị chóng mặt rồi té xỉu sao?”

Nghe Tô Du Du giải thích xong, Yến Đường mới phát hiện bản thân đã hiểu lầm.

Nhưng mà, nhìn Yến Trì đang chậm chạp đi tới, cô bé lại nghĩ: Không phải chứ, anh họ cô đã biến thành một người kiên nhẫn như vậy từ bao giờ thế?

Mắt cứ nhìn đi nhìn lại hai người, Yến Đường ngậm chặt miệng, cố gắng chú ý, quyết định sẽ quan sát hai người này nhiều một chút.

***

Kì thi khảo sát được tổ chức trước đại hội thể thao.

Khác với kì thi tháng lần trước, lần này Tô Du Du thấy rất tự tin.

Bởi vì, khoảng thời gian này, cô không hề nhàn rỗi, đã học lại hết kiến thức bị thiếu hụt trước kia rồi! Hơn nữa, form đề thi cô cũng đã nắm được tương đối rõ ràng.

Nói một câu không khiêm tốn, thì hầu hết tất cả bài tập cô đều có thể làm được.

Phòng thi vẫn được phân chia ngẫu nhiễn, lần này Tô Du Du không thi chung phòng với Yến Trì. Trước hai ngày thi, bọn họ đã tạm dừng tập luyện, trước khi thi một ngày, Tô Du Du còn cố ý nhắn tin Wechat cho Yến Trì, chúc anh thi cử thuận lợi.

Rất lâu sau đó, Yến Trì mới dùng một cái icon trả lời.

Tô Du Du không hiểu, nhưng mà không sao, trả lời có tâm là được rồi!

Hai ngày thi trôi qua rất nhanh, sau khi thi xong môn cuối cùng, mọi người đều trở về lớp học một chuyến, nghe Lưu Xuân Mai nhắc nhở chút chuyện phải chú ý vào đại hội thể thao.

Nhưng mà, lúc này, trong lớp đều rất phấn khích, Lưu Xuân Mai cũng không nói quá nhiều, cười nói mọi người cố gắng nghỉ ngơi thư giãn thật tốt.

Thời điểm Tô Du Du về đến nhà, dì Tôn đã chuẩn bị đồ ăn xong từ sớm.

Sau khi Tô Du Du cất dọn đồ đạc và tắm rửa xong, thì dì liền cười tủm tỉm rồi điên cuồng gắp đồ ăn vào trong bát cô.

“Nào, Du Du, ăn nhiều vào một chút.” Dì Tôn hiền từ mà nhìn cô. “Hai ngày thi này chắc là rất mệt mỏi nhỉ?! Ăn nhiều vào một chút nha!”

Tô Du Du nhìn đồ ăn trong bát mình đã chất thành một ngọn núi nhỏ, liền tập tức duỗi tay che miệng bát mình: “Đủ rồi, đủ rồi ạ.”

Lúc này, dì Tôn mới buông đũa, lải nhải: “Vậy con chưa ăn no thì lại gắp tiếp nhé, dì đã cố ý hỏi mấy người bạn rồi, họ nói là đây là những món ăn thích hợp nhất cho các vận động viên. Không phải hai ngày nữa con phải thi chạy bộ sao, phải tẩm bổ thật tốt mới được…”

Tô Du Du nhìn đủ loại thức ăn trên bàn cơm, hơi bất đắc dĩ.

Từ khi dì Tôn biết cô sẽ tham gia thi đấu ở đại hội thể thao, liền bắt đầu thay đổi đa dạng các món ăn, bổ sung dinh dưỡng cho cô. Cô cảm thấy, dạo này mình ăn nhiều đến mức sắp phát phì luôn rồi…

Thời điểm Tô Du Du đang vùi đầu ăn cơm, thì dì Tôn cũng đang nhìn Tô Du Du, càng nhìn càng thấy thích.

Bà đã bảo là để Tô Du Du đi học là cực kì có lợi mà!

Nhìn Tô Du Du trước mắt xem, ai có thể nghĩ rằng, trước kia con bé suốt ngày chỉ biết nhốt mình trong phòng ngủ tăm tối chứ? Hiện tại, không chỉ giao lưu kết bạn, mà thành tích học tập cũng tốt, thậm chí còn đăng kí tham gia đại hội thể thao!

Nghĩ đến đây, dì Tôn cũng không khỏi hai mắt rưng rưng, nếu ông bà chủ trên trời linh thiêng có thấy được, nói không chừng cũng có thể yên tâm an nghỉ nơi chín suối!

Còn cả Tô Kiến Khánh, sau khi gọi bà hỏi thăm vài lần, biết được tình huống hiện tại của Tô Du Du, tuy không nói lời nào, nhưng không lâu sau, bà phát hiện tiền lương của mình tăng gấp đôi so với lúc trước.

Nhưng mà, dì Tôn cũng phải vì tiền mới làm như thế.

Thời trẻ, bà mất chồng, một mình nuôi nâng hai đứa con trai, cuộc sống cực kì gian nan. Cũng may là lúc đó gặp được người tốt, được đến chăm sóc Tô Du Du còn nhỏ tuổi. Ông bà chủ cũng thương tiếc bà, bình thường cũng hay giúp đỡ, để bà có điều kiện thuận lợi để nuôi dưỡng hai đứa con ăn học thành tài.

Con trai lớn bây giờ đã kết hôn, có công ăn việc làm ổn định, tiền lương cũng khá cao. Con trai nhỏ đang học cao học ở trường đại học danh tiếng, được giáo viên hướng dẫn coi trọng, tương lai cũng rất tươi sáng. Khoảng thời gian trước, con trai lớn muốn đón bà về nhà hưởng phúc, nhưng lại bị bà từ chối.

Dưới góc nhìn của bà, thời điểm bà khó khăn nhất, là nhà họ Tô đã đưa tay giúp đỡ. Mà hiện tại, chỉ còn một mình Tô Du Du sống đơn độc lẻ loi, chắc chắn là bà không thể rời cô mà đi được. Ở trong lòng bà, Tô Du Du đã sớm chiếm cứ một vị trí quan trọng, bà coi cô gần như đứa con gái ruột thịt của mình.

Chỉ hy vọng, càng về sau, mọi chuyện càng tiếp diễn theo chiều hướng tốt hơn thôi!

**

Dù không phải đi học, nhưng Tô Du Du vẫn tới lớp sớm như thời gian lớp trưởng hẹn.

Trên sân điền kinh đã được trang trí đẹp đẽ, treo băng dôn khẩu hiệu cực kì nổi bật, hai dàn loa lớn chất lượng cao đang mở nhạc tưng bừng náo nhiệt.

Lớp trưởng cầm danh sách điểm danh những người dự thi, không hề bất ngờ khi phát hiện Yến Trì vắng mặt. Nhưng mà, Yến Trì đồng ý tham gia đã là phước lành ba đời, trời cao phù hộ, còn cuộc họp lúc này, lớp trưởng tỏ vẻ không hề bắt buộc.

“Được, mọi người đã đến đông đủ, chúng ta sẽ bắt đầu thảo luận về điểm hoạt động của lớp mình trước nhé.”

Lúc đầu, cậu ta cho rằng mọi chuyện vẫn sẽ êm xuôi, thuận lợi như vậy, nào ngờ là, trong nhóm lại có một người giơ một cánh tay trắng trằng mềm mềm lên nhỏ nhắn lên.

Chỉ thấy Tô Du Du lộ ra khuôn mặt hơi đỏ, âm thanh không tính là lớn mà nói: “Lớp trưởng, còn một bạn chưa tới.”

Lớp trưởng: “Hả?”

Tô Du Du cho rằng lớp trưởng chưa phát hiện, vì thế liền lặp lại một lần nữa: “Chuyện là, Yến Trì còn chưa tới.”

Lớp trưởng chỉnh mắt kính, cười gượng một tiếng: “Khụ, chuyện đó thì, chắc là bạn Yến Trì có việc không tới được, chúng ta cứ họp trước đi…”

Tô Du Du mê mang mà chớp chớp mắt, lắc lắc di động của mình: “Tớ vừa hỏi cậu ấy xong, bây giờ cậu ấy sắp tới rồi.”

Mọi người: “…”

Trầm mặc một lát, quả nhiên mọi người đã thấy thân ảnh Yến Trì đang đi từ một cầu thang khác đến.

Chỉ thấy bộ dáng anh còn chưa tỉnh ngủ, tâm trạng cũng không quá tốt.

Ngoại trừ Tô Du Du, thì tất cả mọi người đều rụt cổ, ngậm miệng không dám nói lời nào.

Cũng chỉ có Tô Du Du mới dám vẫy vẫy tay với Yến Trì, ý bảo lớp họ họp ở bên này.

Yến Trì đi vào trong nhóm, đứng bên cạnh Tô Du Du, mọi người nghe thấy Tô Du Du hỏi nhỏ một câu: “Cậu còn chưa tỉnh ngủ sao?”

Yến Trì ừ một tiếng.

Lớp trưởng là người tỉnh táo lại đầu tiên, thân làm lớp trưởng, không thể để thời gian chết quá lâu như vậy được. Vì thế, cậu ta lập tức khôi phục trạng thái làm việc: “Nếu mọi người đã đến đông đủ, thì chúng ta liền vào chủ đề chính.”

Cuối cùng, người lớp 1 trơ mắt nhìn Yến Trì ngồi hết lễ khai mạc với bọn họ, hơn nữa còn không hề cáu giận.

Sau khi kinh ngạc xong, các bạn lớp 1 đều nhất trí nhận định: Quan hệ giữa hai người này, chắc chắn là không bình thường!

*

Sau khi khai mạc xong, liền chính thức bắt đầu thi đấu.

Cuộc thi chạy 800m nữ được sắp xếp vào ngày hôm sau, cho nên hôm nay, Tô Du Du không có hạng mục gì.

Sau khi kết thúc khai mạc, Tô Du Du đã bị Yến Đường kéo đi xem cô bé thi đấu nhảy xa.

Sau khi kết thúc kì thi khảo sát, Yến Đường tính toán, cảm thấy bản thân vẫn không thể đạt được số điểm như kì vọng của Uông Tuệ Vân, nên đành phải cố hết sức cho đại hội thể thao.

Tô Du Du ôm quần áo của Yến Đường, đứng bên cạnh nhìn. Nhảy xa là hạng mục mà cô không dám thử, nhìn mọi người có thể nhảy xa như vậy, Tô Du Du nhịn không được mà há hốc miệng kinh ngạc.

Nếu là cô, chắc chắn là cô không thể nhảy được. Trước khi chuẩn bị nhảy, tuyệt đối cô sẽ dừng lại vì sợ hãi.

Nghĩ tới nghĩ lui, quả nhiên vẫn là chạy bộ của mình là an toàn nhất.

Yến Đường phát huy không tồi, thi đấu cực kì hăng hái, thuận lợi nhận được huy chương vàng.

Thời điểm nhận thưởng, cô bé cực kì vui vẻ: “Cuối cùng thì em cũng có thể thoát khỏi ma trảo của mẹ em rồi!”

Tô Du Du hơi hâm mộ mà nhìn thoáng qua huy chương vàng của cô bé: “Em giỏi thật đó!”

Chắc chắn là cô sẽ không thể đạt được huy chương vàng rồi.

Yến Đường cười: “Sau khi em để mẹ em nhìn một cái, thì sẽ lập tức tặng nó cho chị!”

Tô Du Du cười cong mắt.

Yến Đường nghe thông báo, nhớ tới cái gì đó liền vội vàng kéo tay Tô Du Du: “Ôi ôi, đi nhanh lên, chúng ta qua bên kia, anh họ em sắp thi đấu rồi!”

Tô Du Du bị Yến Đường kéo đi sân thi đấu nhảy cao.

Từ bục nhận thưởng đi tới sân nhảy cao có hơi xa, lúc này đang tiến hành hạng mục nhảy xa nữ các khối lớp khác.

Hai người nhìn thoáng qua liền tiếp tục đi, nhưng lại đột nhiên bị gọi lại.

“Du Du, Đường Đường, là hai người sao?” Hạ Ngữ Vi mặc bộ quần áo vận động đi từ sân cỏ tới, tóc buộc cao, trang điểm hút mắt.

“Oa, hai người cố ý đến đây xem tớ thi đấu sao?” Hạ Ngữ Vi nắm hai tay, đặt trước ngực, bộ dáng vui vẻ. “Tớ cảm động chết mất thôi.”

“Vốn dĩ, tớ cũng không định tham gia thi đấu, nhưng mà lớp phó thể dục lớp tớ bảo là tớ khiêu vũ rất tốt, chân lại dài, nên thích hợp thi nhảy xa. Đúng thật là, không thể từ chối mà!”

Tô Du Du há miệng th ở dốc, không biết nên nói gì cho đỡ xấu hổ.

Mà Yến Đường một bên lại nhìn cô ta đầy khinh thường.

Hừ, cái cô Hạ Ngữ Vi không biết có vấn đề gì, có lớn mà chẳng có khôn, đã không biết nhìn sắc mặt người khác chớ, lại còn cứ thích theo đuôi hai người họ, đặt biệt là Tô Du Du. Lần trước thì muốn ăn cơm chung, bị cô bé nói vài câu xong lại còn bày đặt tỏ vẻ tôi tủi thân quá, tôi tổn thương lắm.

Yến Đường rất khâm phục người nào có thể đuổi cái keo dính chó đáng ghét này đi!

Tô Du Du thật sự không biết Hạ Ngữ Vi thi đấu ở đây, nhưng nếu nói toạc ra thì hình như không được tốt lắm? Bây giờ, cô đã học được rằng, con người sống không thể quá ngay thẳng, nhưng nếu mà hùa theo cô ta, thì chẳng lẽ lại phải ở đây sao?

Thật ra, cô không quá muốn ở bên cạnh Hạ Ngữ Vi…

“Chuyện đó, tớ--- ” Cuối cùng, Tô Du Du vẫn quyết định là nên giải thích một chút.

Nhưng mà, cô còn chưa nói xong, thì đã bị một giọng nói cắt đứt.

“Tô Du Du, em ở đây làm gì thế?”

Tô Du Du quay đầu, nhìn thấy Tô Mạn Mạn hơi kích động đi lên, biểu cảm trên mặt hình như là hơi… tức giận?

Chỉ thấy cô ấy nhanh chóng đi tới, che chắn Tô Du Du phía sau mình. Đầu tiên là liếc nhìn Hạ Ngữ Vi một cái, sau đó mới nhìn về phía Tô Du Du: “Sao em lại ở cùng một chỗ với cô ta?”

Thoạt nhìn, Tô Mạn Mạn cực kì tức giận, lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại.

“Em…”

Hạ Ngữ Vi vừa thấy Tô Mạn Mạn thì sắc mặt đã tối sầm, cô ta biết chuyện không hay sắp tới rồi.

Vốn dĩ, trong khoảng thời gian này, cô ta không thể phát triển quan hệ với Tô Du Du thì đã đau đầu lắm rồi, bây giờ lại còn lòi qua một Tô Mạn Mạn vừa đi giao lưu về, quả thực là…

Nhưng mà, Tô Mạn Mạn và Tô Du Du có quan hệ gì? Còn cùng họ Tô nữa.

Tuy nhiên, nếu có chuyện có thể khiến cho Tô Mạn Mạn ngột ngạt, tất nhiên là Hạ Ngữ Vi rất sẵn lòng, cô ta hơi mỉm cười: “Tô Mạn Mạn, cậu có mâu thuẫn với tớ thì chỉ cần tìm tớ là được rồi, đừng có bắt nạt bạn tớ như thế!”

“Bạn cô sao?” Tô Mạn Mạn tức cười, trừng mắt nhìn Tô Du Du một cái, Tô Du Du nhanh chóng lắc đầu.

Lúc này, cô ấy mới nhìn về phía Hạ Ngữ Vi: “Vậy cô biết quan hệ của tôi và em ấy là gì không?”

Trong lòng Hạ Ngữ Vi nhịn không được mà nảy lên một suy nghĩ.

Tô Mạn Mạn cong môi cười: “Em ấy là em họ tôi, ruột.”

Hạ Ngữ Vi thật sự không biết chuyện này. Hai người này hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa, cô ta cũng chưa từng thấy hai người họ tiếp xúc với nhau ở trường nữa!

“Vậy thì sao? Chẳng lẽ chỉ vì cậu là chị họ Tô Du Du, thì cậu ấy liền không thể làm bạn với tớ sao?” Hạ Ngữ Vi mỉm cười, dù trong lòng cô ta đang nghĩ gì thì nghĩ, chứ mặt mũi vẫn không thể để thua!

Hiện tại, không gian này đã hoàn toàn biến thành chiến trường của Tô Mạn Mạn và Hạ Ngữ Vi, là trung tâm của cuộc chiến, giờ phút này, Tô Du Du và Yến Đường đều đang ngoan ngoãn đứng một bên, trợn mắt há hốc miệng mà xem hai người này “khẩu chiến”.

Nhìn qua, Tô Mạn Mạn nói chuyện thẳng thắn đang hơi lép vế hơn một chút.

“Cuộc thi nhảy xa nữ khối 11 sắp bắt đầu, xin mời các tuyển thủ dự thi lập tức tới nơi thi đấu để kiểm tra!”

Âm thanh thông báo truyền tới, cuối cùng cũng cắt đứt được cuộc chiến này.

Bởi vì sau này Tô Mạn Mạn muốn đi du học, nên tháng trước đã đi giao lưu một khoảng thời gian, mấy hôm trước mới trở về, cũng không chú ý chuyện xảy ra trong trường học.

Nhưng nghe nói Hạ Ngữ Vi đã đăng kí thi nhảy xa, liền lập tức tìm lớp phó thể dục báo một suất, là vì muốn đè đầu cưỡi cổ Hạ Ngữ Vi, không ngờ lại phát sinh ra chuyện như vậy.

Nghĩ đến lời mình cảnh cáo, Tô Du Du lại không nghe, Tô Mạn Mạn liền hơi tức giận, trước khi thi đấu còn trừng mắt nhìn Tô Du Du một cái: “Em chờ đó cho chị!”

Tô Du Du rụt cổ lại, cảm giác có sát khí vây quanh…

Yến Đường chưa đã thèm mà nhìn bóng dáng hai người kia, sờ sờ cằm mình, cô bé thật là con cưng của trời, cầu được ước thấy!

Nhưng mà, hình như họ đã quên gì đó thì phải.

Đúng rồi!

“Ôi trời, thi đấu nhảy cao đã bắt đầu rồi!” Yến Đường nhớ tới chuyện ban đầu mình muốn làm, ảo não mà vỗ trán mình, sau đó kéo Tô Du Du chạy như bay.

….……

Khu nhảy cao.

Yến Trì đứng ở vạch xuất phát, khởi động mắt cá chân, tầm mắt nhìn xung quanh.

Lại không nhìn thấy bóng hình quen thuộc, anh hơi bực bội.

Cuộc thi đã qua một nửa.

Không phải là cô thích anh sao? Sao lại không tới xem anh thi đấu?!

Còn cả Yến Đường nữa, buổi sáng còn cố ý hỏi thời gian thi đấu của anh, nói là muốn kéo Tô Du Du đến đây cổ vũ cho anh.

Ha!

Khuôn mặt lạnh lùng, Yến Trì lại hoàn thành phần nhảy cao một lần nữa. Chạy từ vạch xuất phát đến chỗ xà ngang, động tác liền mạch lưu loát, nhảy qua xà rồi dừng trên đệm, xà không hề dịch chuyển.

Xung quanh đều phát ra tiếng hút khí kinh ngạc.

“Ôi, đẹp trai, đẹp trai quá!”

“Bạn nam này là ai vậy? Tớ tuyên bố mình bắt đầu yêu đơn phương cậu ấy!” Một cô gái nhỏ kích động nói.

“Vừa đẹp trai, vừa lạnh lùng, lại tài giỏi, tớ ưng rồi đấy!”

“Cậu ấy là Yến Trì, các cậu không biết sao?” Có người tốt bụng mà giải thích.

“Mặc kệ, mặc kệ, tớ càng thích cậu ấy!”

“...”

Khi Yến Đường và Tô Du Du vất vả chen qua đám đông, thì đúng lúc Yến Trì nhảy qua và nghe thấy âm thanh kích động của mọi người xung quanh.

Mặt Yến Trì không cảm xúc mà đứng dậy khỏi đệm, đúng lúc đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Tô Du Du.

Cười nhạt một tiếng, anh ngạo kiều quay đầu đi.

Nhưng mà, trái ngược với cảm giác bực bội vừa nãy khi thi đấu, tâm trạng bây giờ của anh đã tốt hơn “một chút”.

Cuộc thi đã sắp kết thúc.

Cuối cùng cũng chỉ còn lại Yến Trì và một bạn nam áo đen trên cuộc thi.

Độ cao ngày càng được nâng lên, Yến Trì nhìn qua vẫn thành thạo như cũ. Bạn nam áo đen thấy Yến Trì lại dễ dàng nhảy qua, nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Lúc đầu, khi biết đối thủ của mình là Yến Trì thì cậu ta đã bị dọa sợ rồi, bây giờ còn phát hiện trình độ anh còn đẳng cấp như vậy nữa…

Bạn nam áo đen nhìn độ cao của thanh xà ngang, cuối cùng cũng nhắm mắt lại chạy lên phía trước. Khi sắp thuận lợi ngã xuống nệm, thì cẳng chân lại cọ qua cái gì đó lành lạnh, thanh xà hơi đong đưa, cuối cùng cũng không chịu được ngoại lực mà rơi xuống đất.

Yến Trì giành vị trí quán quân.

Đám người liền bộc phát tiếng reo hò.

Yến Đường hơi kích động mà kéo Tô Du Du đi lên: “Trời ạ, lúc nãy anh đẹp trai quá đi!”

Tô Du Du cũng gật đầu phụ họa, đây là lần đầu tiên cô xem thi đấu nhảy cao ở khoảng cách gần như vậy. Thời điểm nhảy lần cuối, thanh xà ngang đã lên tới 1m85, khi Yến Trì lấy đà, cô cũng không nhịn được mà thấp thỏm, cũng may là Yến Trì vẫn nhảy qua được.

“Đúng vậy, cực kì ngầu!” Tô Du Du gật đầu chắc nịch.

Yến Trì đối diện ánh mắt đầy sùng bái của cô, tâm trạng đột nhiên tốt lên rất nhiều.

Tô Du Du và Yến Đường đi theo Yến Đường đến bục nhận giải, hai người nhiệt tình vỗ tay bên dưới. Yến Trì cảm thấy họ hơi ngốc, nhưng khóe miệng lại nhịn không được mà cong lên.

Sau khi xuống dưới, Tô Du Du lại nhìn Yến Đường rồi lại xem Yến Trì, chỉ chỉ huy chương vàng của họ, nói: “Xem này, cả hai người đều có huy chương vàng!”

Lúc này, phía sau vang lên âm thân của một bạn đeo kính, trên cổ có đeo camera.

“Chào các bạn, tớ là người phụ trách thu thập thông tin của báo trường, mọi người có muốn chụp chung một bức ảnh không?”

Cậu ta vừa nhìn bóng dáng, lập tức liền biết mấy người này cực kì ăn ảnh, vì thế liền hưng phấn vọt lên.

Nhưng mà, khi người con trai dáng cao ráo, bóng lưng tuyệt đẹp quay sang, bạn nam camera liền mong muốn xuyên về một phút trước, sau đó hung hăng tát cho bản thân mấy cái để tỉnh ngộ.

Là một thành viên của nhóm báo trường, tất nhiên là cậu ta biết Yến Trì trông như thế nào. Nhìn hạng No.1 trong bảng xếp hạng những người không dễ chọc nhất trường, bạn nam camera âm thầm cầu siêu cho chính mình.

“Chuyện này, quấy rầy--- ” Đang định tự cứu nguy một chút, thì lời của cậu ta đã bị ngắt lại.

“Chụp ảnh sao? Được thôi được thôi!” Yến Đường nhanh chóng gật đầu đồng ý. “Đúng lúc có thể cầm về cho mẹ em xem. Đứng ở đâu ạ?”

Bạn nam camera đột nhiên cảm thấy không thể tin nổi, nhanh chóng chỉ một chỗ: “Bên này. Yên tâm, tớ nhất định sẽ chụp mọi người thật đẹp!”

Tuy là ba người này đã đẹp sẵn rồi.

Tô Du Du đang định đi theo Yến Đường tới cho bạn nam camera kia chỉ, thì Yến Trì bên cạnh lại đột nhiên tháo huy chương vàng vừa đeo trên cổ xuống, tiện tay ném vào lồ ng ngực cô.

Tô Du Du cầm lấy theo bản năng, đầu ngón tay chạm vào huy chương vàng hơi âm ấm.

Cô chớp chớp mắt, nhìn về phía Yến Trì.

Yến Trì nâng cằm: “Cho cậu.” Nhìn bộ dáng cô như là rất muốn.

“Sao hai người còn chưa qua đây?” Yến Đường đang thúc giục.

Tô Du Du và Yến Trì lúc này mới cùng nhau đi đến.

Yến Đường kéo hai người họ qua, bản thân đi ra ngắm nghía, căn chỉnh một chút, sau đó chạy tới giữa hai người, ra hiệu ok với bạn nam camera.

Bạn nam camera gật đầu, ấn nút chụp, lưu giữ lại khoảnh khắc này.

Trên ảnh, Yến Trì đang lười nhác nhìn camera, Tô Du Du bên kia đang cười hơi ngượng ngùng, mà Yến Đường ở giữa lại đang giơ huy chương lên, cười vui vẻ lộ ra hàm răng trắng sáng.

***

Ngày hội thể thao đầu tiên kết thúc.

Sau khi lưu luyến không rời mà chào tạm biệt Yến Đường, Tô Du Du liền chui vào xe nhà mình đang chờ ở cổng trường.

Nhưng mà vừa ngồi vào đã thấy không khí hơi sai sai.

Nhìn sang bên cạnh, liền thấy Tô Mạn Mạn đang ngồi dựa vào ghế bên phải, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm vào cô.

Theo bản năng, Tô Du Du run lên, sau đó mới nhớ là phải chào hỏi: “Chị… chị họ?”

Nội tâm cô đang khóc không ra nước mắt, cô quên mất cái vụ này!

Chỉ thấy Tô Mạn Mạn cười như không cười mà nhìn cô: “Chơi có vui không?”

Khuôn mặt nhỏ của Tô Du Du nhăn nhó, cô rối rắm không biết nên trả lời như thế nào. Chắc chắn là cô chơi vui rồi, nhưng nếu trực tiếp thừa nhận thì chắc chắc Tô Mạn Mạn sẽ không vui…

Nội tâm âm thầm thở dài một hơi.

Cũng may, Tô Mạn Mạn cũng không bắt cô phải trả lời mà nói tiếp: “Em nói đi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

Tô Du Du nghiêm túc nhớ lại, logic rõ ràng mà nói từ đầu đến cuối cho Tô Mạn Mạn nghe một lần.

Tô Mạn Mạn vừa nghe vừa cắn răng mắng Hạ Ngữ Vi bị thần kinh.

Một lát sau, lại đánh giá Tô Du Du từ đầu xuống chân, buồn bực nói: “Nhưng mà, cô ta cứ sấn sổ vào chỗ em để làm gì chứ nhỉ?”

Tô Du Du lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không biết, cô thật sự vô tội mà!

Dùng tay xoa xoa cằm, Tô Mạn Mạn suy tư một phen, cuối cùng vẫn nghĩ không ra, nên dứt khoát không nghĩ nữa: “Thôi, tìm hiểu mục đích của cô ta làm gì. Dù sao, có chị ở đây, thì Hạ Ngữ Vi đừng hòng đạt được mục đích!”

Nói về quan hệ của Tô Mạn Mạn và Hạ Ngữ Vi, thật ra cũng không phải mối hận sâu sắc, thù cha gϊếŧ mẹ gì cả.

Chẳng qua là tích tiểu thành đại, mâu thuẫn đọng lại qua năm tháng, liền tạo thành cục diện như bây giờ.

Khác với Tô Mạn Mạn học ở Nhất Trung Nam Thành từ hồi trung học cơ sở, thì lớp 10 Hạ Ngữ Vi mới chuyển trường tới, mà lúc này Tô Mạn Mạn đã rất có tiếng trong trường.

Vốn dĩ, Tô Mạn Mạn ở khu quốc tế, không quá chú ý đến các chuyện nhỏ nhặt, ngay từ đầu nghe nói bên khu phổ thông có một bạn nữ rất xinh đẹp chuyển tới, thấy đồn là còn xinh đẹp hơn cả Tô Mạn Mạn, thì cô cũng không quá để ý.

Nhưng mà, Hạ Ngữ Vi lại chủ động tới tìm cô, nói là xin lỗi vì những lời đồn đại bên ngoài.

Khi đó, tâm trạng Tô Mạn Mạn cũng không tốt, tỏ vẻ bản thân đã biết, cô ta đi đi, nhưng Hạ Ngữ Vi lại không thuận theo, bám riết không tha, cứ bắt cô phải nhận lời xin lỗi.

Tính tình Tô Mạn Mạn không tốt liền lớn tiếng một chút, sau đó lại truyền ra lời đồn là cô bắt nạt người khác, nháy mắt, Hạ Ngữ Vi liền lắc mình biến thân thành nữ thần trường học mới đáng thương được mọi người bảo vệ.

Tô Du Du đương nhiên không phải là con thỏ trắng ngây thơ không biết gì, suy nghĩ một chút liền biết bản thân bị Hạ Ngữ Vi tính kế, trở thành bàn đạp cho cô ta! Sao cô có thể chịu được sự oan ức đến nhường này, liền đi tìm Hạ Ngữ Vi vài lần, sau đó liền mắc không ít bẫy.

Quan hệ cậu chết tôi sống cứ như vậy mà hình thành.

Cùng lúc đó, tâm trạng Hạ Ngữ Vi cũng không tốt mà trở về nhà.

Nghĩ tới việc Tô Mạn Mạn đã trở lại trường, tâm trạng của cô ta lại càng uất nghẹn.

Tuy Tô Mạn Mạn thật sự bị cô ta gài bẫy không ít lần, nhưng bản thân cô ta cũng hơi quá cố.

Lúc trước, Hạ Ngữ Vi không ngờ là Tô Mạn Mạn khó chơi như vậy. Nếu biết sớm hơn, thì chắc chắn cô ta sẽ không đi lối tắt này rồi.

…..

Nguy cơ giữa Tô Du Du và Tô Mạn Mạn được giải trừ tạm thời, đáy lòng Tô Du Du lén lút thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại, cô cảm thấy cơn tức giận của Tô Mạn Mạn vẫn hơi đáng sợ.

Đột nhiên, lại nghĩ tới việc Tô Mạn Mạn dặn dò hai quả mìn cần tránh cho mình.

Nhưng không hiểu vì sao, cô lại xui xẻo giẫm trúng cả hai quả…

Lén lút nhìn Tô Mạn Mạn đang vẽ tranh trên di động, chắc bây giờ chị ấy vẫn chưa biết cô là bạn cùng bàn của Yến Trì nhỉ?

Cho nên, có nên nói hay không đây?