Chỉ Có Thể Cưng Chiều

Chương 24

Trên đường băng, Tô Du Du còn chưa chạy xong một vòng, thì đã cảm thấy mệt mỏi đến tuyệt vọng, cơ thể sắp đạt đến cực hạn rồi.

Hai chân như bị hai bao cát nặng buộc chặt, đường băng trước mắt như con đường không có điểm cuối.

Cô vô thức mà dừng lại, muốn tích góp thêm chút sức lực.

Nhưng mà, tưởng tượng thì bao giờ cũng tốt đẹp, nhưng thực tế lại là một cái tát phũ phàng, bép cái cho cô tỉnh mộng. Cách này không hề có hiệu quả, trước khi dừng lại là trạng thái gì, thì sau khi dừng lại cũng gần như là trạng thái ấy.

Tô Du Du hơi uể oải, hình như cô đánh giá cao bản thân mình rồi. Khi thi đấu, chắc chắn là không thể đi một đoạn chạy một khoảng như bây giờ được. Nhìn đoạn đường băng ngắn còn lại, Tô Du Du cắn chặt răng, chuẩn bị chịu đựng mệt mỏi để lao tới.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới một âm thanh quen thuộc.

“Đóng miệng lại, đừng th ở dốc bằng miệng.”

Tô Du Du quay đầu, đối diện với mắt Yến Trì.

“Đừng nhìn, nghe khẩu lệnh của tớ.”

Theo bản năng, Tô Du Du liền làm răm rắp lời Yến Trì nói.

Không biết có phải là ảo giác hay không, mà hô hấp vốn dồn dập hình như thật sự ổn định lại, khi thở cũng không còn khó chịu như lúc nãy nữa!

Cô bộc phát sức lực nho nhỏ, cố gắng chạy tới điểm cuối cùng.

Đoạn đường này, đoạn đường 400m này, cuối cùng cũng đã kết thúc!

Tô Du Du đứng ở vạch đích, cong lưng, hai tay chống đầu gối thở hồng hộc.

Yến Trì chậm rãi đi tới.

Tô Du Du thở phì phò nói: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tập luyện.” Yến Trì nói như một lẽ đương nhiên.

“Hả?” Tô Du Du hơi kinh ngạc. “Cậu cũng đăng kí tham gia đại hội thể thao sao? Cũng báo danh hạng mục chạy dài à?”

“1000m.”

Yến Trì đứng tại chỗ khởi động mắt cá nhân và xương khớp một chút, sau đó xông lên nhanh như tên bắn.

Tô Du Du nhìn tốc độ của Yến Trì, không khỏi hơi bội phục. Cậu ấy chạy nhanh thật đó, chạy xong một vòng mà chẳng thấy khó chịu chỗ nào cả.

Chẳng giống như cô, bây giờ cô vẫn còn nhớ như in cảm giác khó thở lúc nãy.

Nhưng mà, nhắc đến việc hô hấp, Tô Du Du đột nhiên nghĩ lại, hình như vừa nãy hô hấp theo khẩu hiệu của Yến Trì, thì thật sự có điểm khác biệt nha!

Nghĩ đến đây, mắt Tô Du Du sáng như đèn ô tô.

Cô chạy chậm đếm điểm kết thúc của đoạn đường chạy 1000m, còn thuận tay cầm chai nước có ga chưa mở của mình theo.

Sau khi Yến Trì chạy đến điểm kết thúc xong thì vẫn chưa hề ngừng lại, mà tiếp tục chạy chậm thêm một đoạn nữa. Tô Du Du thấy thế cũng đi theo bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn anh một cái.

Yến Trì nhìn thấy bộ dạng có chuyện muốn nói của Tô Du Du, liền dừng lại.

“Muốn nói gì?” Anh cúi đầu liếc cô một cái.

Tô Du Du lập tức đưa chai nước có ga của mình ra, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

Khi muốn nhờ người khác giúp đỡ, thì trước đó phải bày tỏ thành ý đã! Đây là đạo lí mà Tô Du Du học được từ Yến Đường.

“Chuyện là, cậu chạy nhanh thật đó nha!” Còn phải khen nữa.

Đối diện với vẻ mặt sùng bái của Tô Du Du, Yến Trì cũng hơi hưởng thụ.

“Vậy nên, cậu có thể dạy tớ cách hô hấp khi chạy được không?” Cuối cùng Tô Du Du cũng nói ra mục đích chính của mình.

Yến Trì đối diện đôi mắt chờ mong của Tô Du Du.

Dạy cô thì cũng không phải là không được, nhưng đồng ý nhanh như vậy, chẳng phải cô sẽ nghĩ anh rất dễ tính sao?

Vì thế, sau khi nhìn cô một vòng, Yến Trì bình luận: “Các phương diện của cậu đều quá yếu, dù có học cách hô hấp cũng không thể áp dụng được nhiều đâu.”

“Không sao, tớ sẽ cố gắng học.”

“Phải luyện tập rất nhiều.”

“Tớ có thể!”

“Vậy được rồi, bắt đầu từ ngày mai, mỗi khi tan học buổi chiều thì cứ tới đây.”

***

Bởi vì là một quyết định bất ngờ, nên Tô Du Du còn chưa nghĩ ra phải nên nói với Yến Đường như thế nào.

Nhưng mà, trùng hợp thay, Yến Đường đã phun tào với cô trước: “Em bị mẹ bắt phải tham gia đại hội thể thao, chắc là tan học em phải đi tập luyện.”

Tô Du Du cũng không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy. Vì thế, vấn đề còn chưa kịp đưa ra thì đã thuận lợi được giải quyết.

Nhưng mà, Yến Đường đăng kí thi nhảy xa, tập luyện trong nhà đa năng bên cạnh sân vận động. Hai người liền hẹn nhau tập xong thì cùng trở về.

Sau khi tan học buổi chiều.

Sân điền kinh lớn như vậy, có không ít thân ảnh đang vận động.

Tô Du Du vẫn cố hết sức mà ngụp lặn trên đường băng, chỉ còn nửa vòng cuối cùng! Kiên trì là chiến thắng, trong lòng cô tự cổ vũ chính mình, dù bây giờ cô đã khó chịu đến mức không chịu nổi.

Mà ở vạch đích, Yến Trì đang thảnh thơi mà đứng, trên tay còn cầm một chiếc đồng hồ bấm giây màu đen.

Mắt anh nhìn chằm chằm Tô Du Du đang chạy tới chỗ mình, khi cô chạy qua, liền kịp thời ấn xuống.

Mà Tô Du Du lần đầu tiên chạy hoàn chỉnh quãng đường như vậy đã sắp tắt thở đến nơi rồi, thời khắc chạy qua vạch đích lúc nãy, cô cảm thấy sức lực toàn thân như bị cạn kiệt, hai chân vừa tê vừa mềm, giống như không phải là của mình, toàn thân chỉ có một ý niệm: Cô muốn nghỉ ngơi…

Yến Trì vừa cất đồng hồ bấm giây vào túi, liền thấy Tô Du Du đang ngồi xổm trên mặt đất.

Anh bước nhanh tới, âm thanh hơi nghiêm khắc: “Không được ngồi xuống, mau đứng lên.”

Nhưng giờ phút này Tô Du Du làm gì còn sức nữa, tim thì đập kịch liệt, đầu thì có tiếng ong ong, cô tủi thân nhìn anh: “Tớ không còn sức nữa…”

Yến Trì nhíu mày.

“Cậu duỗi tay ra, tớ kéo cậu lên.” Cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp.

Tô Du Du cố gắng nâng cách tay mềm như bông lên, hai mắt nhắm lại, cô cảm thấy mình sắp hôn mê* đến nơi rồi.

*Hôn mê: là tình trạng mất tri giác, cảm giác và vận động, song tim, phổi, hệ bài tiết vẫn còn hoạt động. Cần phân biệt hôn mê với ngất, vì ngất là tình trạng chết tạm thời, nạn nhân mất tri giác, cảm giác và vận động, đồng thời tim, phổi và hệ bài tiết ngừng hoạt động.

Cánh tay Tô Du Du rất nhỏ, Yến Trì có thể nhẹ nhàng nắm lấy. Tuy bây giờ là tình huống đặc biệt, nhưng dù sao cũng là tiếp xúc thân thể, Yến Trì hơi mất tự nhiên mà dặn dò: “Sau khi tớ kéo cậu lên, thì cậu tự trụ vững nhé.”

Cảm giác có sức lực truyền tới cánh tay mình, Tô Du Du cố gắng phối hợp với anh để đứng lên.

“Tự cậu đi thêm hai bước đi.” Nhìn thấy Tô Du Du đã đứng lên, Yến Trì chuẩn bị buông cánh tay cô ra.

Vốn dĩ, bị kéo lên đột ngột đã làm đầu óc Tô Du Du choáng váng, bây giờ cánh tay lại mất đi lực chống đỡ, hai chân mềm như bông căn bản không không đứng vững được. Sắp thấy bản thân bị ngã xuống, bản năng sống còn liền trỗi dậy, cô ngay lập tức nhào lên phía trước.

Yến Trì đột nhiên bị ôm: “…”

“Cậu… cậu đang làm gì vậy?” Thân thể Yến Trì cứng đờ, không dám động đậy.

Nhưng hiện tại, Tô Du Du vẫn còn đầu hoa mặt chóng, nhận thấy được nguy hiểm, cô lại càng chôn sâu vào lồ ng ngực Yến Trì hơn, ôm càng chặt hơn.

Yến Trì đỏ từ mặt tới cổ, không biết là đang xấu hổ hay tức giận.

Nếu không phải là Tô Du Du bây giờ đang không khỏe, thì anh thật sự sẽ cho rằng cô đang tận dụng thời cơ mà ôm ấp mình mất…

Qua một lúc lâu, cơn choáng váng của Tô Du Du mới giảm bớt, cô ngẩng đầu ra khỏi ngực Yến Trì, ngửa mặt lên nhìn anh: “Hình như tớ không còn chút sức nào cả.”

Âm thanh của Yến Trì hơi cứng đờ: “Cậu buông tớ ra trước đã, để tớ đỡ cậu đi.”

Tô Du Du tỉnh táo vẫn rất ngoan ngoãn, nghe chỉ thị của Yến Trì, cầm lấy một cánh tay anh, đi dọc theo đường băng.

Yến Trì không nói gì nữa.

Không biết có phải ảo giác của cô không, mà cô lại cảm thấy anh đang không vui nhỉ?

Đầu óc tỉnh táo, nên bây giờ Tô Du Du cũng quan tâm thành tích của mình, nên liền hỏi Yến Trì.

“4 phút 53 giây.” Yến Trì không cần nhìn đồng hồ bấm giây đã liền nói ra kết quả.

Trong lòng Tô Du Du tính toán, hình như còn chưa đạt tiêu chuẩn trung bình của trường học.

Mấy hôm trước, cô vẫn luôn đi theo Yến Trì học tư thế chạy bộ và cách hô hấp chính xác, còn hôm nay là lần chạy đầu tiên. Tuy là hơi chậm, hơn nữa sau khi chạy xong cơ thể cực kì khó chịu, nhưng tốt xấu gì cũng có thể chạy hoàn chỉnh cả quãng đường rồi!

Tô Du Du cũng không cảm thấy ủ rũ, ngược lại còn cảm thấy mình đã tiến bộ rất lớn.

Sau khi cảm thấy nhẹ nhàng trong lòng, Tô Du Du mới chú ý tới việc ngoại trừ câu trả lời lúc nãy, thì Yến Trì không nói thêm cái gì khác nữa.

Cô dùng tay chọc chọc cánh tay anh: “Cậu đang tức giận sao?”

Yến Trì thấy Tô Du Du đã tốt hơn không ít, nên cũng dừng lại, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô: “Cậu thấy sao?”

“Thật xin lỗi, lần sau tớ sẽ chạy nhanh hơn!” Tô Du Du lập tức xin lỗi.

Mặt Yến Trì tối sầm, đây là vấn đề chạy có nhanh hay không sao?

“Sau khi chạy xong thì không được lập tức ngồi xuống, cậu không biết sao?” Yến Trì quở trách cô một câu. “Còn nữa, thói quen tùy tiện ôm người khác cậu học ở đâu vậy?”

Tưởng tượng đến cảnh Tô Du Du sẽ ôm một đứa con trai khác không buông tay, anh liền không nhịn được mà hơi tức giận.

Thật ra, hiện tại, anh cũng không rõ vì sao bản thân lại tức giận.

Hóa ra nguyên nhân là vừa nãy, cô bản thấy hơi chóng mặt nên lập tức ngồi xuống sao? Tô Du Du hơi hiểu một chút.

Cô ngoan ngoãn nhận sai: “Tớ nhớ kĩ rồi.”

Còn nửa câu sau, Tô Du Du nghĩ, còn lâu cô mới tùy tiện ôm người khác. Nếu vừa rồi là người lạ, chắc chắn cô sẽ không chạm vào, đây là một loại kháng cự từ nội tâm.

Nghĩ đến đây, cô nhỏ giọng phản bác một câu: “Cậu cũng không phải là người khác mà.”

Âm thanh hơi nhỏ, Yến Trì nghe không rõ, nhưng mơ hồ cảm giác được là cô đang phản bác lời nói của mình, nên mặt không khỏi đen lại: “Cậu nói cái gì?”

Tô Du Du nâng mắt, nhìn về phía anh: “Tớ nói là, cậu cũng không phải là người khác mà.”

Yến Trì e hèm một tiếng, tai hơi đỏ lên.

***

Sau khi Yến Đường tới sân vận động, liền đi đến sân điền kinh như thường lệ, chuẩn bị tìm Tô Du Du.

Cô bé tìm một cái ghế chỗ cầu thang rồi ngồi xuống, khuỷu tay chống trên đầu gối, hai tay tựa cằm mà nhìn bên đường băng.

Tầm mắt phóng qua bên đó, đột nhiên, động tác cô bé dừng lại, đôi mắt nhíu lại.

Ồ ôi! Ai vậy, sao lá gan lớn thế? Còn dám ôm nhau giữa bàn dân thiên hạ ở trên sân thể dục sao?

Nhất Trung Nam Thành có kỉ luật tương đối tự do, nhưng vấn đề yêu sớm, vẫn không được chấp nhận! Dám gây án vào ban ngày ban mặt, Yến Đường chỉ nghĩ được hai chữ--- bội phục!

Sau khi cảm thán một câu, Yến Đường tiếp tục truy tìm thân ảnh Tô Du Du.

Tìm một vòng, mà vẫn không tìm thấy.

Chẳng lẽ là đã đi trước sao? Yến Đường lập tức phủ nhận suy đoán bất khả thi này.

Đột nhiên, một suy đoán khác ập tới. Từ từ, còn có hai người mà cô bé chưa thấy mặt…

Không thể nào!

Bộ dáng Yến Đường như bị sét đánh ngang tai, cô bé không tin mà híp mắt muốn nhìn rõ hai người kia. Giờ phút này, họ đã tách ra, đi dọc theo đường băng.

Càng ngày càng gần…

Rốt cuộc, Yến Đường cũng thấy rõ hai người kia, người con gái còn vẫy vẫy tay với cô bé.

Hiện tại, trong lòng Yến Đường cực kì phức tạp. Cô bé đột nhiên nhớ tới một tin tức mà mình xem ngày trước: Một người nọ nghe được tin là có một nhà bị cháy, liền hưng phấn chạy tới hóng hớt, sau đó lại phát hiện ra căn nhà bị cháy chính là nhà của mình!

Cô bé cảm thấy, cảm giác bây giờ của mình, chính là cảm giác của người bị cháy nhà kia!