Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Chương 9: ĐAU LÒNG

Edited by Bà Còm in s1apihd.com

“Nói không chừng chỉ là thϊếp thất.” Bì Hữu Lộc xen mồm, vẻ mặt không cho là đúng, “Hôn phối của gia là Đát Đát Công chúa, đệ nhất mỹ nữ được xưng tụng là ‘Trân châu Ô Nà’ đấy.”

Lạc gia nhiều đời nắm quyền ở Ô Nà, cùng Vương tộc Ô Nà đời đời có liên hôn, đương gia hiện tại của Lạc gia dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Tiểu nương tử này tuy rằng cũng khá mỹ mạo, nhưng rốt cuộc cũng đâu phải 'quốc sắc thiên hương', cho dù tương lai sinh được nhi tử hay nữ nhi thì đều chỉ là con thứ không thể so sánh với con đích thê.

“Không nói chuyện khác, ta thấy hình như gia đã từng trúng độc. Nghĩ tới những thảo dược lúc trước tiểu nương tử mua ở y quán chúng ta chỉ trị ngọn mà không trị gốc, phỏng chừng gia luôn muốn dựa vào nội lực bức độc ra, chỉ sợ trong cơ thể còn tồn dư chất độc . . . Các ngươi ai có thể đi khám coi gia bị trúng độc gì?”

“À, đúng rồi, đại ca, ta về y quán làm chút thức ăn hợp khẩu vị của gia, nhìn tiểu nương tử kia sống rất nghèo khó chắc không có gì để ăn bổ dưỡng, chúng ta cần phải bồi bổ cho gia.”

“Đúng thế, cho dù không đổi chỗ ở nhưng bài trí và vật dụng trong phòng không thể không đổi, cứ vụиɠ ŧяộʍ đổi một chút chắc hẳn gia cũng không có tâm quản việc này. Đại ca, ta vào trong trấn mua vài món hàng tốt, hiếu kính cho gia vui?”

Nhìn hai đệ đệ lời còn chưa dứt thì bóng dáng đã nhanh như chớp liền biến mất ngoài cửa, Bì Hữu Phúc thóa mạ một ngụm: “Hừ, nói nửa ngày thì kẻ đưa đầu ra bị mắng vẫn là ta.”

*By Bà Còm in s1apihd.com*

Tấm mành vải bông lẳng lặng rũ xuống, tiểu nữ nhân sốt đến mức không còn ý thức vừa được Lạc Hình Thiên ôm vào lòng kiên nhẫn đút dược, lúc này nàng đã hít thở đều nhịp, ngủ yên hơn nhiều.

Lạc Hình Thiên canh giữ một bên, ngẫu nhiên thay đổi khăn lạnh trên trán nàng để làm giảm nhiệt độ cơ thể, động tác thập phần nhu hòa làm Bì Hữu Phúc vừa tiến vào phòng nhìn thấy phải trợn mắt há hốc mồm.

“Gia.” Bì Hữu Phúc tiến tới, lấy lòng dâng lên canh linh chi đông trùng hạ thảo dùng lửa nhỏ tỉ mỉ mà hầm vừa mới xong: “Gia xin mời dùng, canh giờ tuy chưa đủ lắm nhưng mùi vị cũng rất khá, lần sau tiểu nhân sẽ dùng huyết yến . . .”

Lạc Hình Thiên tiếp nhận chén canh nhưng không ăn, ngược lại hỏi một câu: “Nàng có thể uống không?”

“Dạ, có thể.” Bì Hữu Phúc đang định thao thao bất tuyệt bỗng nhiên im miệng, bởi vì hắn nhìn thấy Lạc gia múc một muỗng, cẩn thận thổi cho nguội bớt, thế nhưng lại đút cho nữ nhân trên giường.

Trời ơi! Gia, canh này dùng nguyên liệu quý giá nhất trong y quán, cây linh chi to đùng kia tỉ mỉ hầm lên cho ngài, vậy mà ngài lấy đút cho một tiểu thϊếp, sao lãng phí đến thế?

Trong lòng Bì Hữu Phúc mắng thầm vài câu, thế nhưng bề ngoài thì lại khom người cẩn thận hỏi: “Gia, theo như tiểu nhân quan sát, độc trong cơ thể ngài vẫn chưa trừ hết, có thể cho tiểu nhân biết kia là độc gì mà lại lợi hại đến thế?”

Ai ngờ nam nhân không chỉ không trả lời, mà còn hỏi ngược lại: “Khi nào thì nàng hạ sốt?”

Không phải chứ gia, tiểu thϊếp của ngài chỉ là bị phong hàn phát sốt mà thôi, nhưng ngài là trúng độc đấy, cũng quá không coi trọng sức khỏe của chính ngài rồi? Trong lòng Bì Hữu Phúc khó chịu nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài nửa điểm, chỉ phải kiên trì nhắc nhở: “Gia, độc của ngài . . .”

“Ta không đáng ngại.” Lạc Hình Thiên cắt ngang, thậm chí nhíu mày liếc hắn một cái, giống như chán ghét hắn lải nhải không ngừng.

Bì Hữu Phúc nhanh chóng trả lời: “Gia, nếu tiểu phu nhân đổ mồ hôi thì sẽ nhanh hạ sốt, ngài đừng lo lắng,” Hắn dừng một chút, “Gia, tiểu nhân thấy . . .”

“Thế nào?” Lạc Hình Thiên lập tức ngừng động tác, ánh mắt lạnh lẽo quét thẳng về phía hắn.

“. . . Gia cũng cần điều dưỡng thật tốt, ngày đêm chăm sóc tiểu phu nhân khó tránh khỏi mệt nhọc.” Bì Hữu Phúc dè dặt cẩn thận đề nghị: “Hay là tiểu nhân tìm một ít nha đầu, bà tử đưa lại đây hầu hạ.”

Lạc Hình Thiên nhướng mi nhíu mày, không chút suy nghĩ liền quả quyết cự tuyệt: “Không cần.”

Hả?

“Nhưng, gia . . .” Bì Hữu Phúc khó xử, sao có thể không cần? Ba huynh đệ bọn họ tuy là đại phu nhưng nam nữ khác biệt, chẳng lẽ thật phải để gia tự thân tự lực biến thành hạ nhân hầu hạ tiểu thϊếp?

Vạn vạn lần không thể! Vị gia này vừa sinh ra là đã hưởng 'cẩm y ngọc thực', nô bộc hầu hạ đếm không xuể, khi nào lại tới phiên hầu hạ người ta?

Nhưng Bì Hữu Phúc nhìn Lạc Hình Thiên đang cười bình thản tuyên bố: “Nữ nhân của ta, đương nhiên là do ta chăm sóc.”

Bì Hữu Phúc lệ tuôn ròng ròng quyết đoán chạy đi . . .

*By Bà Còm in s1apihd.com*

Nóng! Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm toàn thân.

Nhan Ca chậm rãi mở to mắt, ánh mắt lưu chuyển, vừa thấy nam nhân ngồi bên cạnh chăm sóc chính mình liền buông rũ hàng mi dài, không nhìn đến hắn.

“Nàng phát sốt, vừa uống thuốc, cảm thấy đỡ hơn chưa?” Lạc Hình Thiên nhìn chằm chằm dung nhan mỹ miều trước mắt, tuy rằng tái nhợt nhưng không hề mất đi nửa phần mỹ cảm, càng nhìn càng khiến người thêm trìu mến.

Nhan Ca xoay đi khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn không chịu cùng hắn nói chuyện. Sắc mặt Lạc Hình Thiên hơi cứng lại, có vẻ như không biết phải làm thế nào.

“Nàng . . .” Hắn ngẫm nghĩ, lời nói đã đến miệng mà lại nuốt trở về, chỉ nhẹ giọng bảo: “Nàng hãy dưỡng bệnh thật tốt.” Sau đó bưng tới chén trà khăng khăng đút cho nàng uống chút nước.

Y thuật của đại phu Bì gia cũng không phải tầm thường, rất nhanh Nhan Ca liền hạ sốt, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Lạc Hình Thiên, qua hai ngày nữa nàng đã có thể tự mình xuống giường.

Khi Nhan Ca vén rèm đi ra, thiếu chút nữa nàng cho rằng mình đi nhầm nhà.

Đây . . . đâu phải là nhà nàng?

Gian phòng bên ngoài chỉ trong ba ngày ngắn ngủn đã được tu sửa lại toàn bộ. Đúng thế, không chỉ có thay rèm cửa sổ, ngay cả cách bài trí trong phòng cũng hoàn toàn đổi mới.

Thảm Ba Tư phủ kín phòng ở, trên bàn đặt lư trầm hương khói bay nghi ngút, khắp nơi trưng bày nhiều món đồ cổ bảo vật. Trên chiếc bàn tử mộc, ngoại trừ bình hoa còn có thêm bộ giấy mực bút nghiên quý giá, ghế thái sư chạm trổ tinh xảo không nỡ ngồi . . . Đây thật sự quá khoa trương! Nhan Ca kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, quả thực xem thế là đã đủ rồi.

Bọn họ sao có thể làm ra mấy thứ này, nhà của chính mình mà nàng cũng không thể nhận ra? Nàng không khỏi thầm nghĩ, nếu không phải bởi vì nàng bị bệnh đã nhiều ngày, chỉ sợ ngay cả giường ngủ và chính nàng cũng bị thay đổi, chắc sớm đã bị ném ra đường vứt bỏ.

“Đừng để ý đến bọn họ.” Lạc Hình Thiên chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, vẻ mặt nhìn không ra vui buồn, giọng nói ôn nhu chậm chạp bảo nàng: “Nếu nàng không thích thì kêu bọn họ đổi lại.”

Ba huynh đệ Phúc Lộc Thọ âm thầm than khổ, toàn bộ đồ vật cũ nát trong phòng bọn họ đều ném đi hết, nếu tiểu thϊếp của gia muốn đổi lại thì bọn họ chỉ có nước đi thắt cổ.

Dường như nhìn ra sự quẫn bách của ba người, Nhan Ca mím môi nhưng cũng không nói gì, nháy mắt liền thấy ba huynh đệ nhẹ nhàng thở phào.

Nàng đi ra ngoài, bỗng nhiên quay sang nhìn Lạc Hình Thiên.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ngài có thể . . .” Nàng nhẹ nhàng nói: “Mang ta đi viếng mộ tướng công?”

Gương mặt nhỏ nhắn của nàng tiều tụy khiến người đau lòng, Lạc Hình Thiên không lưỡng lự liền gật đầu đáp ứng.

Yến Tiểu Thiên được an táng ở ngoài trấn. Nhan Ca quỳ gối trước phần mộ phủ cỏ khô héo, xem tên khắc trên tấm bia -- Yến Tiểu Thiên. Trong lòng nàng ngoại trừ thương cảm thì sự mờ mịt lại càng nhiều hơn.

Ngọn lửa nuốt dần xấp giấy vàng mã, tro tàn hóa thành cánh bướm bay lượn giữa không trung, giống như hồn phách phiêu lãng được cơn gió nhẹ đưa về nơi chốn xa.

Nơi này đã chôn phu quân của chính mình, thế nhưng Nhan Ca chán nản phát hiện, bản thân nàng không hề nhớ được một chút gì về chuyện giữa bọn họ. Nàng quỳ thật lâu, cuối cùng lấy túi gấm có thêu chim yến cùng ba chữ “Yến Tiểu Thiên” bỏ vào chậu lửa thiêu hủy.

Lạc Hình Thiên đứng lặng ở phía sau, nhìn chăm chú vào mỗi một cử động của nàng, tuấn nhan ngưng trọng nghiêm nghị, không thốt ra lời nào.

Một trước một sau đi về nhà liền thấy Bì Hữu Lộc và Bì Hữu Thọ bưng lên hai mâm son thật to, các món ăn tinh xảo được bày ra bàn chuẩn bị cho bữa trưa. Trên bàn toàn là những món ăn từ khi Nhan Ca đi đến Ba Khâu đến giờ vẫn chưa từng thấy qua, có thịt lạc đà và thịt dê nướng thơm đến nức mũi; lại có một nồi lớn được đặt trên bếp lửa, nước canh đang sôi âm ỉ, nhìn kỹ chính là một nồi canh gà, bên trong còn vài nguyên liệu quý giá; ngoài ra còn có đầy đủ thịt nai, sơn dương bày đầy một bàn.

Món chính trừ cơm, mì, còn có cả tiểu long bao cực kỳ hiếm thấy nơi đây, được đựng trong l*иg hấp nhỏ bằng tre nóng hôi hổi, từng cái được nặn một cách khéo léo vô cùng xinh xắn đáng yêu, vỏ mỏng bao lấy nhân thịt và nước canh bên trong khiến cho phồng căng, nhìn gần như trong suốt hấp dẫn khiến người muốn thưởng thức ngay.

“Gia, tiểu phu nhân, mời dùng bữa.” Bì Hữu Lộc cung kính nói: “Tại địa phương nhỏ bé như vậy chỉ có thể ăn uống đơn giản một chút, thật không đáng gì. Xin gia đừng trách móc.”

Nhan Ca âm thầm líu lưỡi, cái này mà được coi như . . . không đáng gì???

Ăn xong bữa cơm trưa đáng để xưng là ‘xa xỉ’, nam nhân nhìn chằm chằm Nhan Ca uống hết một chén canh gà mới chịu buông đũa. Bì Hữu Phúc đứng ở một bên hầu hạ liền cần mẫn dâng lên trà thơm, đồng thời nhỏ giọng xin chỉ thị: “Gia, vết thương của ngài vẫn nên hồi y quán để tiểu nhân xem đi, nếu cứ kéo dài sẽ không tốt.”

Lạc Hình Thiên không lên tiếng nhưng Nhan Ca lại ngẩn người, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt trong suốt kia đã thật lâu không chịu nhìn hắn thế nhưng vẫn còn mang theo vẻ quan tâm và lo lắng như thế, tim Lạc Hình Thiên nảy lên, khóe môi lộ ra nụ cười hiếm thấy, một tiếng "Ừ" thoát ra từ xoang mũi xem như đồng ý.

Thân ảnh Lạc Hình Thiên vừa biến mất tại ngõ nhỏ, trong nhà chỉ còn lại hai huynh đệ Bì gia và Nhan Ca, bọn họ liền đổi sắc mặt.

Bài vè ‘Bì gia huynh đệ giống sài lang, từ bi không có nửa phân hào’ hoàn toàn không hề nói sai, ba huynh đệ Bì gia chính là loại người 'khinh thiện sợ ác' tiêu chuẩn, hiện giờ ánh mắt hai người nhìn chằm chằm Nhan Ca xem xét một cách khinh thường.

Bì Hữu Thọ lắc đầu, mỉa mai nhận xét: “Bộ dáng cũng tạm được, chỉ là không có mấy lạng thịt, muốn ngực không ngực, muốn mông không mông, lại còn là quả phụ, không hiểu sao lại được gia coi trọng?”

Bì Hữu Lộc lập tức dang tay cho hắn một cái tát: “Ngươi muốn chết à? Dám can đảm chất vấn ánh mắt của gia?”

“Đương nhiên không phải, ánh mắt gia dĩ nhiên là tốt.” Bì Hữu Thọ vội vàng phủ nhận.

“Vậy nói chuyện cẩn thận một chút, để gia nghe được là ngươi liền thảm, đừng hy vọng chúng ta cứu ngươi.” Bì Hữu Lộc giáo huấn xong đệ đệ bèn quay đầu lại, ác thanh ác khí nói với Nhan Ca: “Chúng lão tử sống đến từng tuổi này ai cũng không sợ, cũng chưa từng nghe qua mệnh lệnh của ai, cái gì mà hiệp nghĩa đạo đức rồi y giả nhân tâm đều là thứ chó má vứt mẹ nó đi, dưới bầu trời này cũng chỉ có gia mới có thể sai sử ba người huynh đệ chúng ta. Ngươi đã thành nữ nhân của gia, vậy phải nhớ hầu hạ gia thật đàng hoàng . . .”

“Không sai!” Bì Hữu Thọ xen mồm: “Chỉ phát sinh chút bệnh nho nhỏ mà lại khiến gia phải chăm sóc mấy ngày, quả thực không ra thể thống gì. Buổi tối hôm nay ngươi phải hầu hạ gia thật tốt, nhìn sắc mặt của gia khẳng định là 'dục cầu bất mãn'. Nếu không phải vì chúng ta không dám tự chủ trương tìm nữ nhân cho gia . . . đương nhiên cũng vì Ba Khâu này không có một nữ nhân nào ra hình ra dạng, bằng không đã sớm độc chết ngươi rồi.”

“Ngươi lại muốn chết à? Nàng là nữ nhân của gia, ngươi nghĩ độc chết là có thể độc chết hay sao? Coi chừng gia lấy cái mạng của ngươi!” Bì Hữu Lộc nghe được liền bốc hỏa, trong miệng mắng một trận, lại quăng thêm một cái tát.

“Ca, con mẹ ngươi đánh lão tử đau quá.” Bì Hữu Thọ kêu to, ôm đầu oán giận.

Nhan Ca kinh ngạc. Mấy hôm trước nàng bị bệnh, đột nhiên nhìn thấy ba vị Bì gia đại phu “vẻ mặt ôn hoà” xuất hiện trong nhà mình còn tưởng mình bị hoa mắt. Sau đó lại thấy ba người tỉ mỉ chẩn trị cho mình, hoàn toàn khác xa với thái độ trước kia. Rõ ràng ba người là loại ngồi trong y quán một ngày thu vàng cả đấu, là loại đại phu thấy chết không cứu, thế nhưng hiện tại lại ở trong nhà mình làm nô tài, hầm dược, nấu cơm, quét dọn, rửa chén, mọi thứ đều kham hết. Trong lòng nàng còn âm thầm tự trách mình đã oan uổng đại phu tốt đến như vậy, nhưng hôm nay xem ra chắc chắn là nàng đã hiểu lầm.

“Nói tóm lại, buổi tối hôm nay hãy tự mình cởi sạch lên giường sớm một chút chờ gia, nghe chưa? Gia muốn ngươi là phúc khí của ngươi, có bao nhiêu nữ nhân muốn trèo lên giường gia ngươi có biết không?”

“Đúng vậy! Hầu hạ gia cho thật tốt thì tương lai có con nối dòng của gia mới có thể 'mẫu bằng tử quý', nếu có thể tiến vào Lạc gia làm tiểu thϊếp thì ngươi nên mừng thầm.”

Hai người xoa thắt lưng, hầm hừ dạy dỗ nàng xong vẫn còn nhớ xăn tay áo lên đi múc nước rửa chén.

Tim Nhan Ca đập mạnh và loạn nhịp, nàng đứng yên tại chỗ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng chua xót, sau một lúc lâu mới chậm rãi xoay người. Nàng nghĩ, Lạc Hình Thiên, đại khái . . . có lẽ . . . thực sự không phải người bình thường.

Đã sai rồi thì phải sửa đổi.

Trong lòng Nhan Ca âm thầm hạ quyết tâm, vô luận thế nào thì bản thân cũng không thể tiếp tục sống qua những ngày đần độn như vậy, tuy rằng phải sống thế nào thì trong đầu nàng bây giờ vẫn là một mảnh mơ hồ.

Nhưng đến buổi tối, Nhan Ca phải tự giễu mình đã quá lo xa, bởi vì nam nhân kia căn bản chẳng có thời gian để ý tới nàng.

Trong một đêm, nhà nàng đột nhiên tràn ngập người như thủy triều ùa vào, người đông nghìn nghịt đứng chật trong ngoài.

Trong số những người đó rất có khả năng là văn võ thần tử, cấp dưới trung thành thông minh tháo vát, thị vệ võ công cao cường lãnh huyết, bà tử thân hình phốp pháp, còn có một cỗ xe ngựa hoa lệ đậu ngay bên ngoài tùy thời đợi mệnh.