Edited by Bà Còm in s1apihd.com
Phùng đại hiệp thành công làm cho tiểu mỹ nhân chú ý nên trong lòng vui vẻ, lại tự cho là thông minh suy đoán: “Hay là tiểu nương tử biết tướng công nhà mình cũng sắp rời đi rồi nên trong lòng luyến tiếc, cảm thấy ưu thương? Không có cách nào khác đâu. Đồng Châu có ba mươi vạn đại quân kéo đến, trận này chỉ e rất nhanh sẽ đánh rồi. Ô Nà Vương Thái hậu chỉ là phường nữ lưu, đâu dám động đao động thương đối nghịch triều đình Trung Nguyên, còn không phải chờ mong người Lạc gia như ánh trăng chiếu sáng đến cứu mạng hay sao . . .”
Phùng đại hiệp quá nhàn rỗi, vừa kiếm được người chịu nghe liền nói thao thao bất tuyệt như dòng chảy của sông Hoàng Hà, sao có thể nhận ra vài câu nhàn thoại của hắn đã khiến Nhan Ca kinh hãi đến mức nào.
Tướng công phải đi . . .
Những lời này đối với nàng như cọng rơm đè chết con lạc đà, tay cầm kim thêu run lên, đầu ngón tay bị đâm phải nhưng Nhan Ca lại không hề cảm thấy đau. Bởi vì trái tim nàng đang đau nhói.
Sau đó, hai gã dị tộc từ trong phòng đi ra, trước khi rời nhà lại lập tức đến trước mặt Nhan Ca, “bộp” hai tiếng quỳ xuống, hướng về phía Nhan Ca dập đầu vài cái rồi mới biến mất.
Mặt trời buổi trưa là lúc nóng nhất, nóng đến mức rát bỏng, chút xíu sắc xanh trong sân đều nhanh chóng héo rũ. Nhan Ca mệt mỏi nhắm chặt hai mắt, sau lại vùi đầu thêu cho mau. Bỗng nhiên trước mặt bị một thân hình chặn đi ánh sáng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, chính là nam nhân đang ở trên cao nhìn xuống.
Phùng đại hiệp cách vách hình như rất sợ nam nhân, vừa thấy hắn hiện thân lập tức thụt xuống khỏi đầu tường biến mất.
“Tướng công . . .” Nhan Ca nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, trái tim hoảng sợ bất an trào ra một tia chua xót.
“Làm sao vậy?” Nam nhân dịu dàng nhìn nàng, bàn tay to xoa gò má trắng nõn: “Sắc mặt nàng trông rất kém, có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không có.” Đầu nàng lắc như trống bỏi, lắp bắp: “Thϊếp . . . thϊếp có chút chuyện muốn . . . muốn . . . hỏi chàng.”
“Được.” Hắn ôn hòa ngồi xổm xuống trước mặt nàng, bàn tay to nắm lấy đôi tay nhỏ mềm của nàng đang đặt trên đầu gối, mỉm cười nói: “Nàng hỏi đi.”
“Chàng nói tên thϊếp là Nhan Ca, vậy thϊếp là họ Nhan?”
Hắn chần chờ một chút rồi lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thϊếp họ gì?”
“Nàng họ Cảnh, Cảnh trong cảnh sắc."
Nhan Ca nhẹ giọng lặp lại một lần, nâng lên đôi mắt trong sáng mong chờ nhìn nam nhân: “Như vậy, tướng công thực sự là họ Yến sao?”
Thần sắc hắn cứng đờ, nhưng vẫn nhàn nhạt đáp phải.
Khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái nhợt, cố nặn ra một nụ cười cứng đờ: “Vậy . . . tên tướng công có phải là Tiểu Thiên hay không?”
Ánh mắt hắn trầm xuống, đôi mi chớp khẽ, giống như đang kiệt lực che giấu muôn vàn cảm xúc.
Đôi mắt trong suốt không hề chớp, nhìn chăm chú không bỏ sót bất kỳ một biểu tình nào trên gương mặt anh tuấn: “Ở trong góc tủ thϊếp tìm được một túi gấm, chắc hẳn do thϊếp thêu, mặt trên có tên này.”
Yến Tiểu Thiên, Yến Tiểu Thiên.
Tên này nghe rất quen thuộc, được thêu trên túi gấm đỏ đậm, ngoài ra còn thêu một con chim yến giương cánh tung bay. Đường thêu không tính là tinh xảo, thậm chí còn thô ráp đơn sơ giống như thành phẩm của một cô bé nhỏ, nhưng không biết vì sao, trực giác của Nhan Ca lại tin tưởng bức thêu này do chính tay nàng làm.
Nhưng còn nam nhân trước mắt này là ai?
Hôm nay, hai người bẩm báo tin tức cho hắn trong miệng luôn xưng Lạc gia, mà khối ngọc hắn tặng nàng cũng có một chữ “ Lạc”, chắc hẳn hắn phải họ Lạc. Thế nhưng hắn vẫn lừa nàng nói hắn là họ Yến, hắn không phải Yến Tiểu Thiên, hắn không phải . . .
Đồng tử của nam nhân co rút lại, đang muốn phủ nhận, nhưng khi thấy nàng dùng một đôi mắt tội nghiệp chứa đầy tuyệt vọng nhìn mình, trong lòng hắn chấn động, nửa lời cũng không nói được.
Tia chớp xẹt qua trong đầu, chân tướng đã hiện rõ. Trong khoảnh khắc này, trái tim Nhan Ca dường như rơi xuống đáy cốc -- hắn không phải Yến Tiểu Thiên, không phải trượng phu của nàng, nàng lại trao thân cho hắn . . .
“Vì sao ngài muốn gạt ta?” Nàng đứng bật dậy, cõi lòng tan nát, nước mắt lã chã, vô cùng gian nan nói tiếp: “Ngài rõ ràng là họ Lạc, ngọc bội ngài cho ta cũng khắc một chữ 'Lạc'.”
“Nhan Ca . . .” Thần sắc nam nhân đột biến, đôi môi mím chặt nhưng lại không phản bác.
“Ngài . . . ngài căn bản không phải là trượng phu của ta.” Thanh âm Nhan Ca run rẩy nói ra một sự thật khó có thể chấp nhận nổi. Nàng hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện vừa qua, đau buồn phẫn nộ khóc nức nở, chỉ mong được chết đi vì quá xấu hổ và giận dữ: “Ngài nói cho ta biết, tướng công của ta hiện giờ ở đâu?”
Hắn vẫn không nói lời nào, đôi mắt thật sâu nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ đẫm lệ.
“Chàng . . . chàng có phải đã bị ngài làm hại?” Tim nàng bị bóp chặt, gần như không thể hô hấp. Nàng thối lui từng bước về phía sau, muốn cách hắn thật xa.
“Không phải!” Nam nhân thấy nàng trốn tránh chính mình lập tức nóng vội tiến về phía trước một bước, trong miệng quả quyết phủ nhận.
“Vậy chàng đâu?”
Nam nhân thở dài: “Hắn đã chết.”
“Chết . . .” Tuy rằng sớm dự đoán từ trước, nhưng khi Nhan Ca nhận được đáp án khẳng định thì tim giống như đình chỉ co bóp, tất cả đều lắng đọng.
Nhan Ca cảm thấy một trận hoa mắt choáng váng, cả người như bị một cơn gió mạnh quét qua lung lay sắp đổ. Nam nhân thấy thế vội vàng cất bước tiến lên, giơ tay muốn đỡ nàng nhưng lại bị nàng tránh thoát. Đôi tay hắn ngượng ngùng chơ vơ giữa khoảng không, tầm mắt một lần nữa khóa trên dung nhan đau khổ muốn chết của nàng, thở dài một tiếng thấp giọng nói: “Nhan Ca, trước hết nghe ta giải thích đã, có được không?”
Được, hắn muốn nói, nàng sẽ nghe.
“Một năm trước, hai người từ Li Kinh một đường chạy trốn tới Ba Khâu. Yến Tiểu Thiên ở Li Kinh đã bị trúng kịch độc, ở Ba Khâu chống đỡ thêm nửa năm, bệnh đã sớm nguy kịch. Còn ta thì đang bị kẻ thù ám toán liên tục, bị đuổi gϊếŧ chạy đến nơi đây, được nàng cứu về nhà.”
“Vài năm trước, ta đã từng gặp mặt hai người một lần ở Li Kinh. Lần này ngẫu nhiên gặp lại, Yến Tiểu Thiên tự biết thời gian của hắn không còn nhiều lắm, bèn năn nỉ ta sau khi hắn chết xin hãy chăm sóc cho nàng, trùng hợp ta cũng dự tính ở chỗ này một thời gian để dưỡng thương nên đáp ứng hắn. Yến Tiểu Thiên qua đời, nàng lại mất trí nhớ, ta bèn thay thế hắn thành nam chủ nhân trong nhà này.”
Nhan Ca dường như mất đi linh hồn, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn, thẫn thờ nghe hắn nói. Cho đến khi hắn nói xong, nàng mới gian nan toát ra được một câu: “Như vậy . . . ngài là ai?”
“Lạc Hình Thiên.” Bộ dáng thất hồn lạc phách của tiểu nữ nhân trước mặt làm trong lòng nam nhân thật không dễ chịu, vừa nghe nàng hỏi tên mình, lập tức nêu lên.
Nhan Ca nhẹ nhàng gật đầu, đờ đẫn xoay người, đôi chân như người mộng du bước đi một cách vô ý thức.
Ông trời thật sự đang đùa nàng sao??? Nàng trao thân cho một nam nhân lại không phải trượng phu của mình, trượng phu chân chính của nàng đã qua đời, vậy nàng nên làm gì bây giờ?
Trong lòng Nhan Ca thật loạn như cuộn đay rối, vừa ngẩng đầu thì bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt. Nàng cảm thấy huyệt Thái dương đau nhức từng trận, mọi vật trước mắt bỗng nhiên xoay vòng, hai đầu gối mềm nhũn, nàng mất đi ý thức.
*By Bà Còm in s1apihd.com*
Trong giấc ngủ chập chờn nàng gặp ác mộng liên tục, ngẫu nhiên còn có thể bừng tỉnh. Cả một đêm, Lạc Hình Thiên đều không hề chân chính nhắm mắt, hắn luôn luôn canh giữ bên người tiểu nữ nhân đang chịu đả kích.
Mỗi khi nàng hơi có động tĩnh, hắn sẽ lập tức vỗ nhẹ vai và lưng của nàng để trấn an. Mỗi khi Nhan Ca bật tỉnh là sẽ chuẩn xác nhìn vào cặp mắt thâm thúy đầy lo lắng của hắn.
Tại đây ban đêm rất yên tĩnh không một tiếng động, hai người giữ một khoảng cách rất gần, gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, cảm giác gần trong gang tấc nhưng lại xa tận chân trời.
Nhan Ca lâm vào trạng thái tự trách thật sâu. Nàng chán ghét bản thân mình ngay cả trượng phu chân chính mà cũng quên, đã vậy lại còn hàng đêm hưởng thụ cá nước thân mật với một nam nhân khác. Người đời luôn thóa mạ nữ tử không tuân giữ phụ đạo, đại khái chính là loại nữ tử như nàng.
Từ nay vào mỗi đêm dài, làm sao nàng có thể trấn an lương tâm mà ngủ cho được?
Vừa vào giấc ngủ nàng liền mơ thấy thiếu niên đang ở lầu các hoa lệ mỉm cười với mình, nhất định đó là Tiểu Thiên. Nàng mơ thấy hắn nhiều lần như vậy nhưng lại quên mất hắn là ai, thế nhưng hiện tại nàng lại không dám tái kiến hắn cho dù chỉ trong giấc mơ, tươi cười của hắn, khoan dung của hắn, chỉ làm nàng càng thêm khinh bỉ chính mình.
Còn có một nam nhân vẫn luôn canh giữ bên người nàng, vì sao luôn dùng ánh mắt âu sầu lo lắng nhìn nàng?
Vừa xót xa lại vừa mệt mỏi nhắm mắt lại, ngoài cửa sổ đã lộ ra tia sáng đầu tiên, rốt cục Nhan Ca mơ mơ màng màng thϊếp đi trong màn nước mắt và nỗi thương tâm vô tận.
*By Bà Còm in s1apihd.com*
Cuối cùng nàng cũng đã ngủ nhưng tay chân càng ngày càng lạnh lẽo. Lạc Hình Thiên nhíu mày, bàn tay to sờ sờ bàn tay nhỏ bé của nàng, lại sờ lên trán, hai gò má và trán nóng như lửa, hiển nhiên nàng đang phát sốt. Hắn suy nghĩ thật nhanh, dè dặt cẩn trọng đắp chăn cho nàng xong bèn rời giường ngay. Trong phòng ngoài phòng đều im ắng, xa xa có tiếng gà gáy báo sáng vọng tới, hắn mở cửa bước ra mảnh sân đơn sơ.
Không quá một chén trà nhỏ, nam nhân vội vàng ra cửa lại rất nhanh chóng quay về, phía sau cách đó không xa còn có một vài người chạy đuổi theo.
Sau khi vào nhà, hắn vội bước vào phòng trong, phát hiện tiểu nữ nhân cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị cơn sốt thiêu đốt đỏ bừng, trong lòng không khỏi lo âu quay đầu quát lạnh một tiếng: “Còn không lại đây xem bệnh.”
“Vâng, vâng!” Thở hồng hộc theo sau Lạc Hình Thiên vào tới rõ ràng là ba huynh đệ của “Bì gia y quán” vừa bị kéo từ trên giường xuống, bộ dáng còn ngái ngủ, ngay cả mặt vẫn chưa kịp rửa.
Ai có thể ngờ được, ba huynh đệ Bì gia Bì Hữu Phúc, Bì Hữu Lộc, Bì Hữu Thọ -- ba đại phu mà Nhan Ca khổ sở chắt chiu bạc trắng cầu xin đến khám bệnh cho tướng công, rốt cuộc vào lúc bình minh còn chưa lên đều xuất hiện trong hàn xá của nàng, thậm chí tay còn ôm đầy nồi niêu chum vại chứa rất nhiều thảo dược quý hiếm và đồ bổ đắt giá.
Tình cảnh như vậy, tùy tiện bị bất kỳ người nào ở Ba Khâu nhìn thấy chỉ sợ đều phải giật mình cằm rơi xuống đất. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mới có thể hù “Phúc Lộc Thọ” ba huynh đệ Bì gia xuất môn ngay cả gia sản cũng mang theo?
Nhân phẩm của ba huynh đệ Bì gia tuy rằng không phải tốt gì, nhưng xét về tiêu chuẩn tay nghề đại phu thì không thể chê bọn họ, rất nhanh liền chẩn mạch cho Nhan Ca xác định chứng bệnh.
“Gia, tiểu phu nhân chỉ nhiễm phong hàn nên sốt cao không ngừng, ngài không cần lo lắng. Chúng tiểu nhân lập tức sắc dược cho tiểu phu nhân, làm cho tiểu phu nhân mau chóng khang phục.”
Bì Hữu Phúc vẫn còn sợ hãi, đang ngủ ngon lành thì bị Lạc Hình Thiên lôi ra từ trong ổ chăn, trong lòng chấn động chưa kịp hồi phục. Hắn cung kính cúi đầu, bộ dạng khúm núm, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn tiểu nữ nhân đang sinh bệnh nằm trên giường cũng không dám.
“Đúng vậy, gia, chúng tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực, ngài chớ lo lắng.” Bì Hữu Lộc cũng thốt lên lời thề son sắt đảm bảo.
Không có cách nào khác, bọn họ đang rất sợ đấy! Người Lạc gia không dễ chọc, nhất là vị đương gia nhà này, ba huynh đệ Bì gia phương pháp loạt thầm nghĩ.
Năm năm trước, ba huynh đệ sống tại Ô Nà, chính mắt chứng kiến lòng dạ độc ác của Ô Nà Vương thất, tâm địa ngoan độc ra tay tàn ác gϊếŧ người không chớp mắt, quả thực là ác ma trong ác ma. Thế nhưng lại có một người mà ngay cả ác ma cũng phải sợ hãi, rõ ràng người đó mới là cực phẩm trong ác ma.
Chỉ là vô luận nghĩ theo chiều hướng nào thì Bì Hữu Phúc cũng nghĩ không thông, trượng phu của vị tiểu nương tử nghèo kiết hủ lậu này, ngay cả giường cũng không thể xuống chỉ có thể nằm yên chờ chết, làm thế nào lại biến thành vị gia cực kỳ tôn quý này?
Đáng tiếc đối với sự ân cần nịnh nọt của ba huynh đệ, Lạc Hình Thiên căn bản không thèm để ý, nghe vậy chỉ hừ lạnh một tiếng: “Đừng quên, lời hay mọi người đều biết nói, nhất là ba người các ngươi, ở Ba Khâu này chỉ sợ đều đã thành tinh, trong mắt còn có ai sao?”
“Chúng tiểu nhân vạn vạn lần không dám nói ngoa, mong gia minh xét.” Bì Hữu Phúc liền hốt hoảng quỳ xuống.
“Xin gia bớt giận.” Bì lão nhị Bì Hữu Lộc cũng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: “Lúc trước tiểu nhân không biết tiểu phu nhân thay gia bốc thuốc chữa thương nên có điều chậm trễ, thật sự là tội đáng chết vạn lần. Nếu sớm biết là gia bị thương, cho dù chúng tiểu nhân có một ngàn lá gan cũng không dám để tiểu phu nhân nhọc lòng đích thân đi đến y quán.”
Bì lão tam Bì Hữu Thọ vừa thấy hai vị huynh trưởng nhà mình đều quỳ, cũng vội vàng quỳ theo: “Gia, năm đó nếu không phải nhờ ơn đức của ngài, ba huynh đệ chúng tiểu nhân sớm đã bị Tác vương chém đầu, còn có thể lưu lại cái mạng để tham sống sợ chết hay sao? Chúng tiểu nhân tuy rằng không so được với danh y hoặc Ngự y trong cung, nhưng tốt xấu gì 'ba tên thợ giày vẫn hơn một Gia Cát Lượng'. Gia cứ an tâm, chờ chúng tiểu nhân trị tốt cho tiểu phu nhân xong thì gia lại trị tội chúng ta tiểu nhân cũng không muộn.”
Sắc mặt Lạc Hình Thiên dịu xuống, “Nói lời này còn có thể nghe, món nợ kia ta nhớ rõ, các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
“Vâng, tiểu nhân hiểu được.” Ba người trăm miệng một lời.
Lạc Hình Thiên cũng không nói nhiều, phất tay ý bảo ba người lui ra.
Ba huynh đệ Phúc Lộc Thọ vội vàng khom người thối lui ra ngoài phòng, vừa qua khỏi bức mành liền liếc mắt nhìn nhau, cả ba đều quệt đi mồ hôi lạnh trên trán.
Ba người không rảnh nhàn thoại, nhanh nhẹn kê ra phương thuốc, một người phối dược, một người nghiền dược, một người sắc dược, phân công rất rõ ràng.
Nhân lúc sắc dược, Bì Hữu Phúc vẫy tay kêu hai huynh đệ, ba người tụm lại bên bếp lò châu đầu ghé tai thì thầm: “Ta thấy trong thời gian này gia chưa rời khỏi Ba Khâu đâu, căn nhà này cũng thật quá khó coi, khổ nỗi gia không đề cập tới chuyện muốn đổi địa điểm. Chúng ta cũng không dám mở miệng, nhưng tốt xấu gì cũng nên mang vài món vật dụng cần thiết lại đây.” Bì Hữu Phúc ngẩng đầu đánh giá căn nhà một chút, khinh thường “Chậc” một tiếng: “Loại nhà như vậy mà gia cũng có thể ở được.”
“Đúng vậy.” Bì Hữu Thọ nhỏ giọng: “Còn tiểu nương tử kia nữa, coi bộ được gia xem như bảo bối, cũng không biết thân phận thế nào? Đúng rồi, không phải nói gia sớm đã đính hôn rồi sao?”