Edited by Bà Còm in s1apihd.com
Nhan Ca đột nhiên mở to hai mắt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cũng nhận thấy trên mặt mình ướt đẫm nước mắt. Không dám lộ ra, nàng lén lút hít mũi, quay đầu nhìn tướng công đang ngủ trên gối, chỉ thấy hắn nhắm chặt hai mắt, đôi mày chau lại, hiển nhiên đang chịu đựng đau đớn kịch liệt. Nhớ tới hôm nay nam nhân dùng nội lực bức ra vài búng máu đen, trong lòng Nhan Ca không khỏi nảy sinh thương cảm.
Nam nhân này thật sự rất cứng rắn, cho dù ngày đêm bị bệnh tật tra tấn, thường xuyên đau đến nỗi mồ hôi đầy đầu nhưng cổ họng chưa bao giờ bật ra một tiếng than nào. Nàng thở dài, vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng lau mồ hôi ở thái dương hắn, thân hình cao lớn hơi chấn động nhưng không mở mắt ra.
Nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, Nhan Ca lại lặng lẽ hít sâu một hơi, nàng và tướng công giống nhau, đều đang chịu dày vò. Cảm giác trí nhớ mờ mịt như sương khói thực không dễ chịu, nàng không thể nghĩ ra giấc mơ hàng đêm của mình rốt cuộc xảy ra ở nơi nào, vị thiếu niên kia lại là ai?
Không ai có thể nói cho Nhan Ca đáp án, ngay cả chính nàng cũng không có nhiều thời gian đi tìm hiểu rõ ràng, nàng phải bắt đầu gánh vác trách nhiệm chăm bệnh cho trượng phu của mình.
*By Bà Còm in s1apihd.com*
Mặt trời chói chang nhiễm vàng đến tận chân trời, bão cát chẳng phân biệt ngày đêm không ngừng thổi mạnh, đánh một người lại tiếp một người.
Tại một ngõ hẹp trong trấn, một bóng dáng mảnh khảnh đang gian nan hứng gió đi tới. Nàng ăn mặc giống nữ tử Ba Khâu khác, mạng che mặt màu tím che lấp gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, y phục bằng vải bố xanh mộc mạc vô cùng rộng rãi đã phủ kín thân người nhưng vẫn khó có thể che giấu dáng người lả lướt hấp dẫn. Đã đến Ba Khâu hơn một năm, tiểu nương tử hiển nhiên đang bị vô số ánh mắt hạ lưu thèm nhỏ dãi, lặng lẽ đánh chủ ý.
“Ta nói này tiểu nương tử, tuổi ngươi còn trẻ mà không gả cho tốt, cố tình gả cho một tên ma ốm sắp chết, đây không phải sắp thành quả phụ hay sao?”
“Đáng tiếc quá, sao lại gả cho tên quỷ bệnh lao nửa sống nửa chết chứ? Nghe nói nằm gần một năm còn chưa khởi sắc, chẳng phải cũng sắp gặp Diêm Vương?”
“Nói đúng lắm, ta xem hắn sống không được bao lâu!”
“Hừ, Trương lão tam, ngươi đang vui sướиɠ khi người gặp họa có phải hay không? Ước gì người ta sớm thủ tiết một chút chứ gì?”
“Đúng vậy, sớm tái giá với lão tử, lão tử bảo đảm làm cho tiểu nương tử hàng đêm sung sướиɠ tựa thần tiên.”
“Ha, dựa vào ngươi? Cái kia của ngươi còn không lớn bằng lão tử!”
“Cút mẹ ngươi đi! Cái dạng xấu như lừa của ngươi mà cũng muốn ngủ với thiếu nữ?”
Những lời ô uế khó nghe lọt vào tai khiến đôi giày thêu xinh xắn dính đầy bụi cát di động càng mau hơn. Nhan Ca cúi mặt xuống, tựa như chim sợ cành cong bay nhanh về hướng “Bì gia y quán”.
Ba vị đại phu của “Bì gia y quán” vốn là huynh đệ ruột thịt, hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, đều là ngũ đoản.
(Ngũ đoản: Là từ chỉ người đầu ngắn, mặt ngắn, tay ngắn, chân ngắn và thân ngắn)
Ở Ba Khâu, ngay cả hài tử ba tuổi đều biết, ba huynh đệ Bì gia mặc dù là đại phu nhưng lại rất khắc nghiệt, tâm địa tàn nhẫn, chỉ yêu tiền bạc. Bên ngoài y xá thường xuyên có bệnh nhân thở thoi thóp nằm chờ chết nhưng cũng không chiếm được nửa điểm thương hại từ bọn họ. Bởi vậy có người làm một bài vè: “Bì gia huynh đệ giống sài lang, từ bi không có nửa phân hào, trên mông đôi mắt mọc ngay đó, chỉ nhận tiền tài không thu người.”
Thế nhưng Nhan Ca cũng biết, ở toàn bộ Ba Khâu cũng chỉ có bọn họ mới có thể cứu mệnh tướng công, bởi vậy vừa thấy ba người là Nhan Ca liền cung kính đưa qua một phương thuốc cầm trong tay.
“Tiểu nương tử, nam nhân nhà ngươi rốt cuộc là bị cái bệnh quái đản gì thế?” Bì lão đại Bì Hữu Phúc cầm phương thuốc nhìn từ đầu đến đuôi, không nhịn được hùng hùng hổ hổ mắng: “Con mẹ nó, tại sao phương thuốc này dược liệu hoàn toàn khác với những loại khi trước chúng ta khai đơn?”
Tiểu nương tử trước mắt cùng vị trượng phu cực kì xinh đẹp khi vừa đến Ba Khâu đã từng được Bì Hữu Phúc chẩn bệnh qua, phát hiện vị thiếu niên mỹ mạo kia trúng kịch độc xâm nhập vào thân thể đã lâu, độc tố đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng. Lúc đó thấy bọn họ ăn mặc phú quý, lời nói cử chỉ đều không tầm thường, Bì Hữu Phúc lập tức giở ra công phu "sư tử ngoạm", khai phương thuốc quý giá năm mươi lượng một thang, dự tính trước tiên bòn rút một chút, chờ xem thuốc thang có thể khống chế độc tố hay không. Nếu sau nửa năm không chết thì hắn mới nghĩ cách loại trừ độc tố trong huyết mạch.
Nửa năm trôi qua, ngày ngày uống thuốc chưa hề ngừng, cho dù gia sản có phong phú cách mấy cũng sợ không ai có đủ khả năng chi trả. Nhưng điều càng làm Bì Hữu Phúc thấy kỳ lạ chính là, thiếu niên mỹ mạo kia vẫn còn chưa chết, thậm chí phương thuốc mới này khác hoàn toàn so với đơn thuốc lúc trước hắn khai, còn thay vào đó là những dược liệu lạ lùng. . . đây rốt cuộc đang giở trò gì?
Tuy nhiên nếu đã ở Ba Khâu thì chuyện kỳ lạ gì cũng đều có khả năng phát sinh, Bì Hữu Phúc đã sớm nhận ra nhưng không thể trách, cũng không có hứng thú đi tìm tòi nghiên cứu chân tướng, tóm lại ở trong mắt hắn cái gì cũng có thể là giả, chỉ có bạc là thực mà thôi.
Nhan Ca không rõ chuyện gì xảy ra, vẻ mặt cũng mờ mịt, phương thuốc nàng đưa đến rõ ràng trước khi xuất môn tướng công chính miệng giao phó, nàng cẩn thận viết xuống từng chữ, chắc hẳn sẽ không sai được. Còn phương thuốc lúc trước là gì thì làm sao nàng nhớ nổi.
“Chậc chậc chậc, để ta coi . . .” Bì lão nhị Bì Hữu Lộc tiếp nhận phương thuốc xem xét, liên tục lắc đầu: “Ai nha! Nhìn dược liệu trong này chắc chắn là trúng cực độc vô cùng lợi hại. Nam nhân nhà ngươi đang cố chống mà thôi, ta thấy không có khả quan!”
“Hừ! Tiểu nương tử, ngươi xác định nam nhân nhà ngươi là cùng một người?” Bì lão tam Bì Hữu Thọ trào phúng nói mát: “Chắc không phải vị thiếu niên kia đã chết nên hiện tại tái giá rồi đấy chứ?” Lời này vừa nói ra, y quán lập tức vang lên một trận cười.
Gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Ca đỏ bừng, hận không thể co chân bỏ chạy, nhưng vừa nghĩ đến tướng công hàng đêm bị đau đớn tra tấn lại không đành lòng, chỉ phải cố lấy hết can đảm đau khổ năn nỉ: “Thỉnh cầu đại phu bớt chút thời gian đến nhà một chuyến, nhìn xem thương thế tướng công nhà ta rồi mới khai phương thuốc được không?”
“Tới cửa khám bệnh?” Bì Hữu Lộc cười quái dị, “Có thể mà!”
Trong lòng Nhan Ca vui vẻ, cảm động đến rơi nước mắt: “Thật vậy chăng? Rất cám ơn ngài.”
Bì Hữu Lộc lườm một cái xem thường, cắt ngang lời của nàng: “Ta còn chưa nói hết đâu, nếu muốn mời chúng ta xuất môn khám bệnh, trước tiên đem năm trăm lượng bạc đến đây, không thì đừng bàn nữa.”
Năm trăm lượng không phải là số tiền nhỏ, huống chi đối với nàng ở Ba Khâu đã hơn nửa năm, gia đình nhỏ càng ngày càng túng quẫn đến mức vá áo rách vai.
Khó thật, còn khó hơn lên trời.
Nhan Ca hai tay trống trơn, mặt ủ mày ê về đến nhà, vào phòng ngắm nam nhân nằm trên giường đất tựa hồ đã ngủ say, nhẹ chân nhẹ tay mở ra cửa ngầm, từ trong góc tận cùng lôi ra một túi vải bông, đếm vài lần số bạc không còn nhiều lắm. Chỉ bao nhiêu đây còn chưa đủ cho ba huynh đệ “Phúc Lộc Thọ” nhét kẽ răng!
Nhan Ca yên lặng ngồi ở mép giường, vẻ mặt phiền muộn tràn đầy thê lương, trong lòng không khỏi cảm thấy bi ai, cuống đến độ nâng mấy thỏi bạc mà rơi nước mắt.
“Sao lại khóc? Xảy ra chuyện gì?” Nam nhân không biết khi nào đã tỉnh lại, không một tiếng động nhìn chăm chú vào nàng.
Nhan Ca nhanh chóng lau nước mắt, nuốt xuống tiếng nức nở nói cho nam nhân nghe chuyện vừa xảy ra ở Bì gia y quán, sau đó ánh mắt trông mong nhìn hắn hỏi: “Tướng công, làm sao bây giờ?”
Chỉ thấy nam nhân cười lạnh lùng, nhàn nhạt trả lời: “Cứ theo phương thuốc ta nói mà bốc, chuyện khác không cần để ý tới!”
Nhan Ca nghe vậy liền đáp ứng. Không hiểu sao nam nhân luôn cho nàng một loại áp lực vô hình, hắn nói cái gì thì nàng liền làm cái đó, tay chân luôn nhanh hơn lý trí phục tùng bất luận chỉ thị gì của hắn, dường như trời sinh hắn chính là vương giả ngồi ở vị trí cao cao tại thượng ban phát mệnh lệnh. Mỗi tiếng nói mỗi cử động của nam nhân lúc nào cũng làm nàng cảm thấy áp lực, cho dù người này ngay bây giờ có bao nhiêu thê thảm và khốn khổ nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất của hắn.
Đối với một nam nhân cường thế như thế thì Nhan Ca chỉ có cách nghe lời, ngoại trừ vậy thì dường như không có biện pháp nào khác.
Nhan Ca lại đi thêm một chuyến nữa đến “Bì gia y quán”, không để ý đến lời nói lạnh nhạt của ba người, cố chấp dựa theo phương thuốc của nam nhân mua dược về sắc, lại tìm trong nhà một ít thuốc trị ngoại thương cẩn thận giúp hắn thay băng. Khi nàng nhìn cả người nam nhân máu me lẫn lộn, miệng vết thương sâu hoắm đến nỗi có thể thấy xương, nàng không nhịn được da gà nổi lên toàn thân lạnh toát.
Trong lòng quá sợ hãi không biết làm thế nào cho phải, nàng vừa kiên trì băng bó cho nam nhân vừa khóc thút thít không ngừng như hắn sắp thăng thiên tới nơi. Thật ra nàng lo lắng thực lòng, nói thế nào cũng là phu quân của mình, vạn nhất có mệnh hệ nào thì chẳng phải nàng sẽ thành quả phụ?
“Đừng khóc, ta còn chưa chết được đâu, chờ ta chết rồi hãy khóc.” Không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng liền có thể làm người ta nghẹn chết, hình như nam nhân không thích sự yếu đuối và nhát gan của nàng.
Nam tử ở quan ngoại thích nữ tử hào sảng và kiên cường, loại nữ tử Trung Nguyên giống nàng xác định từ nhỏ đã là một nữ tử được dưỡng ở khuê phòng chưa thấy qua sự đời, chỉ sợ sẽ làm tướng công không thích. Nếu nàng kiên cường một chút thì có phải tướng công sẽ thích mình hơn một chút?
Vì thế sau này Nhan Ca liền liều mạng nuốt nước mắt xuống bụng, không dám ở trước mặt tướng công biểu lộ cảm xúc yếu đuối như vậy. Thế nhưng không hiểu vì sao điệu bộ giả kiên cường của nàng làm thần sắc của tướng công càng lạnh lùng hơn, dường như đang âm thầm chỉ trích ý chí sắt đá của nàng.
Ai nha, thật đúng là đưa đầu cũng chịu một đao, lui đầu cũng bị một đao, dù sao rốt cuộc đều là nàng sai. Nhan Ca không khỏi ở trong lòng vụиɠ ŧяộʍ mắng thầm, lúc trước sao mình xui xẻo thế nào mà lại gả cho một nam nhân như vậy?
*By Bà Còm in s1apihd.com*
Thảo dược của “Bì gia y quán” thật quý giá như thuốc thần, ngắn ngủn hai tháng mà ngân lượng trong gói đồ đã hết sạch, vì thế Nhan Ca đến tiệm cầm đồ của Lâu mặt rỗ, lén lút bán đi cây trâm ngọc bích trên đầu.
Đáng tiếc không thể giấu giếm ánh mắt của nam nhân, đêm đó khi hắn tiếp nhận chén thuốc Nhan Ca bưng tới, vừa ngẩng đầu liền dùng ánh mắt sáng như đuốc xem xét nàng: “Cây trâm của nàng đâu?”
“Thϊếp . . . thϊếp đã quên cài lên.” Nàng cúi đầu, ấp a ấp úng che giấu.
“Đi chuộc về đi.” Nam nhân nhíu mày.
“Không cần, thực sự mà, thϊếp không thích cây trâm đó.” Nàng vội vàng xua tay, sợ nam nhân mở miệng kêu nàng đi chuộc, nghĩ Lâu mặt rỗ là kẻ tiến vào thì dễ mà ra thì khó, muốn chuộc đồ với giá gốc chỉ sợ nan giải vô cùng.
Nam nhân không nói gì, trầm mặc nhìn nàng một hồi, sau đó ra hiệu cho nàng lấy áo ngoài của hắn đem tới, bàn tay to lần trong áo choàng lấy ra một thứ gì đó đưa cho nàng, “Cầm đi.”
Nhan Ca tò mò tiếp nhận, hóa ra là một khối ngọc phỉ thúy trơn mịn, hình dáng như búp măng, dài cỡ ngón tay út, trên mặt hoa văn đơn giản, chỉ khắc vài áng mây, nhìn xinh xắn tinh xảo bóng loáng trong suốt, nắm trong tay trơn lạnh rất dễ chịu.
Cái này . . . phải đeo ở đâu nhỉ? Trên đầu, trên cổ, hay trên tay?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không che giấu được nỗi khó xử, nam nhân không khỏi thầm mỉm cười, tùy ý nói: “Đeo lên người là được.”
Nàng vui sướиɠ mà ngượng ngùng gật đầu, buổi tối tự làm một sợi dây tơ hồng để đeo khối ngọc vào cổ. Nói thế nào thì đây cũng là đồ tướng công đưa, bất kể là cái gì thì trong lòng Nhan Ca đều vui mừng.
Ngày thứ hai, dưới chỉ thị của nam nhân, Nhan Ca lại đem một chuỗi ngọc tím đeo bên hông hắn đi cầm, tiếp tục đưa đến Lâu mặt rỗ đổi bạc.
Lâu mặt rỗ giơ một chuỗi tổng cộng mười ba miếng ngọc tím lên xem xét, tròng mắt gần như muốn rớt ra, sảng khoái chi bạc, cuối cùng hai mắt còn phát sáng truy vấn nàng có phải đang quen biết với một vị tài phú nào ở quan ngoại hay không? Vì sao lại có vật quý trọng như thế ở trong tay?
Không dự đoán được một vật đeo bên hông mà lại quá đáng giá. Nhan Ca nghẹn cứng họng cầm cả trăm lượng bạc chạy trối chết. Nói ra cũng không ai tin, ngay cả tướng công của chính mình mà nàng còn chưa quen lắm, nàng không biết tên của hắn, quê quán lai lịch của hắn nàng không dám hỏi nhiều mà hắn cũng không nhiều lời, dường như muốn giấu giếm gì đó.
Bọn họ thật sự là phu thê hay sao?
Nàng không thể xác định, dường như có một chút điểm mấu chốt gì đó bị nàng quên sạch không còn một mảnh. Rốt cuộc một chuyện không thể tưởng tượng như vậy lại phát sinh trên người của mình, thực sự quá mức mất mặt, nàng làm sao mà còn dám nói cho người ngoài biết?
Tuy nhiên, cho dù trong lòng tràn ngập nghi vấn, cho dù ai cũng nói “Canh trước giường bệnh lâu dài sẽ trở nên vô tình", nhưng lời này chưa bao giờ từng nghiệm chứng trên người Nhan Ca.
Mỗi một ngày đi qua, nàng một lòng mong chờ tướng công có thể mau hồi phục, bản thân cũng mau chóng khôi phục trí nhớ. Về phần bọn họ rốt cuộc có phải phu thê chân chính hay không thì dường như theo thời gian trôi qua đã trở nên không còn quan trọng nữa. Nàng chỉ biết ở chốn Ba Khâu này, tướng công là thân nhân duy nhất của nàng, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.
Cầm trong tay cháo nóng, Nhan Ca dè dặt cẩn trọng bưng vào nhẹ giọng gọi nam nhân trên giường: “Tướng công, cháo nấu vừa xong, thừa dịp đang nóng hãy ăn chút đi.”
Nghe được giọng nói mềm nhẹ êm tai, nam nhân mở mắt rất nhanh, ngóng nhìn dung nhan kiều diễm nở rộ trước mắt, “Ừ” một tiếng xem như đồng ý.
Nhan Ca cười càng ngọt ngào đỡ nam nhân ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống lộ ra thân hình cao lớn của hắn, vạt áo mở toang bày ra vòm ngực rộng rãi và cơ bụng rắn chắc nhưng bị vết thương che kín đang lành dần, tuy nhiên vết thương như con rết ở bụng vẫn trông thật ghê người.