Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Chương 1-3: TỈNH LẠI

Edited by Bà Còm in s1apihd.com

Vĩnh An năm thứ bảy, Hoàng thành Li Kinh.

Mõ phu vừa gõ kẻng báo hiệu canh bốn, thành Li Kinh chìm trong một mảnh yên tĩnh, hai chiếc xe ngựa giả trang thành xe chở hàng gấp rút chạy ra cửa cung, phát ra tiếng vó ngựa "cốp cốp cốp" vang vang.

Một gã cao nhồng và một tên nhỏ gầy đang đứng ở cửa Nội cung, ánh trăng xen lẫn với ánh đèn cung đình chiếu xuống kéo ra hai cái bóng thật dài, cả hai nhìn theo xe ngựa dần dần đi xa.

Ánh đèn l*иg mong manh chiếu trên gương mặt người cao gầy, hắn mặc một thân quan phục cung đình, khoảng gần bốn mươi mà tóc bạc đầy đầu, một đôi lông mày cũng trắng xóa, sắc mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc nhưng đôi môi lại được tô son đỏ tươi nhìn giống như ác quỷ hút máu, cực kỳ quỷ dị đến mức dọa người.

“Tổng quản đại nhân.” Thái giám nhỏ gầy đứng một bên cung kính nói: “Sáng sớm hôm nay thế nào quản gia Thích phủ cũng sẽ vào cung muốn đòi người, nếu cứ trả lời buổi tối hôm qua người không tìm thấy, không biết bên Thích gia có thể trách tội hay không? Nô tài lo lắng bọn họ vì thế mà nảy sinh hiềm khích với đại nhân.”

“Tiểu Đức Tử ngươi biết cái gì?” Người nọ nghe tiểu thái giám nói xong khịt mũi cười, giọng nói eo éo vừa nghe liền biết ngay là một hoạn quan: “Nha đầu kia đã sớm được ta nhìn trúng làm ‘Phụ phẩm’, họ Thích muốn chiếm lấy nàng thì nên hỏi ta có nguyện ý trao ra hay không.”

Cái gọi là “Phụ phẩm”, chính là chuyện kết bạn đời giữa hoạn quan không thể có thê tử và cung nữ không thể có phu quân, hai người hợp lại an ủi tịch mịch cho nhau trong chốn thâm cung.

Thật vất vả mới chọn được một người hợp ý, dựa vào gì mà phải dễ dàng chắp tay nhường cho kẻ khác? Hơn nữa, Thích gia kia hiện thời không lo đi giải nạn cho vùng Đồng Châu lâm nguy, lại muốn ở đây giành giựt nha đầu kia.

Đồng Châu lâm nguy lửa sém lông mày, nghiêm trọng nhất là sự uy hϊếp đến từ tiểu quốc Ô Nà ở quan ngoại.

Ô Nà vốn dĩ là bộ lạc dân tộc thiểu số nhanh chóng quật khởi chiếm giữ phần lớn sa mạc phía Bắc, hiện tại thực lực càng ngày càng hùng hậu, binh hùng tướng mạnh, nghiễm nhiên đã trở thành một phiên quốc cường đại. Ô Nà cùng với Ô Hoàn ở phía Tây thành Ngọc Lăng của quan ngoại được xưng là ‘Sa Mạc Song Hùng’, lúc nào cũng khiến Hoàng đế Trung Nguyên đứng ngồi không yên, trải qua các triều đại đều phải dùng trọng binh đóng giữ tại nơi đó.

Nhiều năm trước, binh mã Ô Nà từng tắm máu Đồng Châu, đập thành phá ấp tàn sát dân chúng, người chết lên đến mấy vạn, cảnh tượng vô cùng thê thảm không nỡ nhìn. Về sau mặc dù triều đình đã phái quân Phù gia thu phục được Đồng Châu trở về, nhưng chiến tranh vẫn lưu lại đủ loại bi thương, cả tòa thành vẫn còn sót lại những dấu tích và bóng ma không cách gì xóa được.

Sở dĩ Ô Nà là một mối uy hϊếp lớn vì địa hình hiểm trở, chu vi rộng lớn, có thể phát binh bất cứ lúc nào, dễ dàng đánh ập vào Trung Nguyên, ngược lại triều đình Trung Nguyên muốn tấn công hang ổ của Ô Nà sẽ rất gian nan, bởi vậy làm cho Thiên Tử thập phần đau đầu.

Dưới loại tình huống này, hòa thân coi bộ là con đường duy nhất mang lại hiệu quả. Thế nhưng người trong thiên hạ đều biết rõ ràng, thế lực nắm quyền của Ô Nà chẳng phải Vương thất mà lại là gia tộc Lạc thị.

Vậy thì hòa thân với ai? Vương thất? Hay là Lạc thị?

Gia tộc Lạc thị, tục truyền có hằng hà vô số sản nghiệp không thể đếm được -- đất đai, khoáng sản, kim thạch, đoàn ngựa thồ, trang viên . . . đều là sản nghiệp của Lạc thị, không chỉ thế còn khai thác quặng đồng, tiền tài rất nhiều, danh hiệu “Phú khả địch quốc” tuyệt đối không phải chỉ khoe khoang khoác lác.

Lạc gia nắm quyền Ô Nà nhiều năm, đến một thế hệ này lại càng đạt tới đỉnh cao, âm thầm nắm trọn toàn bộ địa bàn, thế lực dần dần khuếch trương, thậm chí một ít dân tộc thiểu số phía Đông Bắc cùng các quốc gia nhỏ thế lực mỏng manh đều phải thuần phục Lạc gia. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến triều đình Trung Nguyên và quân vương Ô Nà đều lo lắng Lạc gia tạo phản.

Gần đây, Thiên Tử vừa nghe quan ngoại Đồng Châu có biến, lập tức quăng củ khoai lang nóng phỏng tay này cho Thích gia xử lý.

“Thích gia còn chưa biết chính họ đã phải tiếp nhận phiền toái bao lớn, kẻ nắm quyền Lạc gia hiện giờ cũng không phải là hạng người tầm thường vô năng.”

Dường như dự đoán được trong tương lai gần Thích gia sẽ gánh chịu bao nhiêu khổ sở ở Đồng Châu, khóe môi của tên mày trắng kia nhếch lên lộ ra một tia cười trào phúng: “Thích gia thật sự nông cạn, nói nhiều làm ít, chỉ thích vinh lợi, bộ thật cho rằng chúng ta không biết trên người nha đầu kia còn có bí mật vô cùng to lớn? Hừ! Chuyện tốt dưới bầu trời này, dựa vào cái gì mà phải để người họ Thích chiếm đoạt hết?”

“Vâng, vâng.” Tiểu Đức Tử vội vàng tươi cười nịnh bợ: “Đại Tổng quản nói đúng cực kỳ, nô tài chỉ lo lắng tính tình nha đầu kia quá quật cường, lại không quá lanh lợi, sợ sẽ chống đối Tổng quản đại nhân.”

“Nha đầu kia ấy à . . .” Người nọ cười lạnh vài tiếng rồi nói tiếp: “Từ năm tỷ tỷ nàng ta bị người họ Thích gϊếŧ chết liền bị tâm bệnh, giả câm vờ điếc mọi mặt nhẫn nhịn, nhìn như không lanh lợi nhưng thật sự trong lòng hiểu rất rõ. Tuy nhiên cũng nên công nhận, ý chí nha đầu kia thật đúng là khiến người dụi mắt mà nhìn, ngay cả ta dùng kim châm trên người mà nàng cũng có thể nhịn xuống miệng kín như hũ nút. Ta ở trong cung chọn qua rất nhiều nữ hài tử, bất kỳ là bộ dáng làn da hay tính cách cũng chỉ có nàng là hợp tâm ý ta nhất. Chờ nàng ta nẩy nở thêm một chút ta nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận một phen, thêu chút họa đồ đem ra so sánh với Thiên Lang xem sao.”

Những lời này nghe vào tai khiến sống lưng Tiểu Đức Tử phát lạnh, gió đêm thổi tới làm hắn đột nhiên rùng mình, lúc này mới phát hiện thân mình đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.

Người có hàng mày trắng kia ỷ vào tín nhiệm cùng ân sủng của Thái Hậu nương nương và Thánh Thượng, ở trong cung thế lực cực cao, là Đại Tổng quản Nội Vụ Phủ Trác Đông Lai.

Xưa nay Trác Đại Tổng quản thích nhất một thú tiêu khiển, đó là dùng kim xâm đồ án trên lưng người. Đây sớm không phải là bí mật, tất cả cung nhân đều biết. Hình xăm đủ loại hoặc chim muông hoa cỏ hoặc mãnh thú hoặc đình đài hoặc thi văn, đều châm vào máu thịt mà tạo ra.

Trong số đó, tác phẩm Trác Đông Lai bình sinh đắc ý nhất là tấm lưng mang hình xăm của một mỹ thiếu niên trong phủ được kêu là Thiên Lang. Thiếu niên này thân cao bảy thước, toàn thân bị xăm kín hình ảnh biệt viện viễn sơn, nhà thủy tạ, cỏ cây, chim thú đều đủ cả, quả thực làm cho thương tích đầy mình, khiến ai vô tình xem qua cũng phải rợn người. Nhóm văn sĩ phong nhã trong thành Li Kinh hùa nhau vuốt mông ngựa, xưng tụng cái gì mà “Một thân hoa lệ không khác gì bài thơ”, nịnh bợ cho Trác Đại Tổng quản được vui.

Người bị Đại Tổng quản nhìn trúng lần này là một tiểu cung nữ của Hi Hòa Cung, búi tóc trái đào y phục trang nhã khí chất điềm đạm, nụ cười luôn ngẫu nhiên nở rộ khiến người ấm áp. Trong cung điện lạnh như băng nơi nơi đều là âm mưu cùng toan tính, được một tiểu cung nữ tâm hồn thiện lương như vậy có thể xem như là trân bảo.

Tiểu Đức Tử lặng yên thở dài, nhìn theo phương hướng xe ngựa rời đi, trong lòng có chút không yên.

Tiểu cung nữ kia vì gia tộc phạm tội tru di cửu tộc mà từ nhỏ phải sống trong thâm cung làm nô. Nàng đang ở độ tuổi thiếu nữ tươi đẹp nhất, thế mà không chỉ đắc tội với đại thần triều đình lại còn bị lọt vào mắt của thái giám Tổng quản Trác Đông Lai, cho dù không chết cũng sợ sẽ thành kẻ điên ngốc.

Nói chung không ai biết được, rốt cuộc nàng chết dưới đao Thích Sùng hay sống trong tay Trác Đại Tổng quản, chọn cái nào thì mới có thể thống khoái hơn?

Ánh trăng chiếu xuống ảm đạm, vầng nguyệt cũng lặng lẽ ẩn mình trong mây, giống như không đành lòng chứng kiến tương lai của thế nhân.

*By Bà Còm in s1apihd.com*

Năm năm sau, tại đại mạc.

Mạc Bắc không một bóng cỏ cây

Xác thối làm bạn với ô diều

Sa mạc mênh mông không sự sống

Suốt ngày gió cát thổi từng cơn

Bài thơ trên miêu tả tình hình ở đại mạc, đương nhiên cũng miêu tả cảnh tượng ở Ba Khâu không sai chút nào.

Ba Khâu là một địa phương trong sa mạc mênh mông tuyệt đối không tìm thấy trên bản đồ; nó là một trấn nhỏ được tạo thành từ những căn lều đất, hầm trú ẩn, thôn trang lưa thưa lác đác cùng với vài miếng ruộng bậc thang khô cằn. Phóng mắt nhìn xung quanh cũng không thấy được một chút màu xanh của cỏ cây, cát vàng trải dài nhức mắt tựa như muốn nuốt chửng toàn bộ sinh mệnh ở nơi này. Thế nhưng rất nhiều năm qua, vùng Ba Khâu lại vẫn cố chấp tồn tại.

Đại mạc là một sòng bạc khổng lồ có đủ các loại giao dịch ngầm hắc ám nhất đều tập trung tại đây -- buôn lậu, cướp bóc, hàng hóa trộm cắp, châu báu, nô ɭệ, gia súc, đều có thể đem đến đây để tìm được người mua với giá tốt nhất. Về phần dân số, đây là nơi tập trung người võ lâm hoặc người triều đình lâm vào bước đường cùng, những kẻ nhiều lần trải qua ngàn khó vạn hiểm cửu tử nhất sinh từ bốn phương tám hướng vọt tới đây, sẽ bám víu lấy nơi này như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, muốn biến nơi này trở thành một chỗ an cư lạc nghiệp.

Đáng tiếc đến Ba Khâu rất dễ nhưng sống sót lại không dễ dàng.

Mọi người vừa tới nơi này còn chưa kịp thở dài nhẹ nhõm liền gặp phải nan đề: làm thế nào để “Sống sót”?

Sống sót, không phải chỉ cần sống với hoàn cảnh thiên nhiên khắc nghiệt trong đại mạc cát vàng vạn dặm, mà còn phải học cách sinh tồn tại Ba Khâu, nơi "cá lớn nuốt cá bé", nơi mà cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu người xấu.

Thân là người xa rời quê hương, phải nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng mới đến được Ba Khâu, đương nhiên Nhan Ca cũng không ngoại lệ. Cho dù nàng và tướng công từ xa vạn dặm đi đến Ba Khâu đã một năm, thế mà vẫn phải vì chữ “Sống sót” mà cắn chặt răng.

Tuốt sườn Tây trước khi vào thôn trấn có một loạt lều gạch, cuối cùng là sân viện nhỏ với vài cọng hồ dương lưa thưa lớt thớt, nơi náu thân nho nhỏ này chính là nhà nàng.

Ngôi lều đất không lớn, cạnh cửa sổ có một giường đất, giữa nhà bày một cái bàn và bốn chiếc ghế, cạnh tường có hai rương gỗ đỏ, trong phòng bếp gác trên kệ là nồi niêu chén đĩa gáo bồn đủ kiểu đủ loại chẳng thành bộ, tất cả cộng lại chính là toàn bộ gia sản của căn nhà này.

Mặc dù đơn sơ nhưng tiểu nữ chủ nhân rất chăm chỉ cần mẫn, đôi tay nhỏ bé luôn thu dọn gian phòng nhỏ rất sạch sẽ, trên cửa sổ còn dán giấy cắt hình, là bức “Ong bướm vờn hoa”, giường đất cũng luôn được nung ấm áp, phủ lên trên là tấm chăn bông đường may tinh tế, đủ để ngăn cản thời tiết rét lạnh dị thường vào ban đêm.

Một màn che vải hoa màu xanh được ghép lại từ những miếng vải vụn ngăn cách phòng bếp với phòng chính nhưng vẫn không ngăn được mùi dược thoang thoảng. Trong phòng bếp nho nhỏ luôn có lò lửa đang cháy, đặt trên bếp lò không phải là ấm sành sắc thứ nước thuốc đen tuyền thì chính là đang hầm cháo.

Trong sa mạc nguyên liệu nấu ăn rất giới hạn, Ba Khâu lại là nơi nếu không có tiền thì nửa bước cũng khó đi, tuy nói "không bột đố gột nên hồ" nhưng Nhan Ca vẫn nghĩ được cách xé ít thịt dê khô trộn vào cháo, lại cho chút hành vừa hái, rắc thêm xíu muối, ngửi mùi thôi đã khiến người ta thèm ăn rồi.

Sau khi bày biện thỏa đáng, nàng rón rén bước vào phòng chính, nhìn nam nhân đang ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt điều dưỡng nội lực.

Nam nhân có gương mặt cương nghị đường nét rõ ràng, được nàng cẩn thận chăm sóc nên khí sắc đã dần dần tốt hơn, không còn là vẻ mặt tái nhợt ngay cả một tia huyết sắc cũng không có, trên cằm râu mọc xồm xoàm trông có vẻ cẩu thả, nhưng thoạt nhìn lại toát ra khí chất nam nhân rõ ràng.

Nam nhân này, là tướng công của nàng.

Theo tướng công nói, hắn đưa nàng đến Ba Khâu nửa đường thì bị đả thương, trúng độc ho ra máu, trên người vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ vô số kể, trong đó vết thương ngang bụng là nghiêm trọng nhất, nội thương thêm vào ngoại thương, thật đúng với câu “Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”.

Nhan Ca cảm thấy tướng công thực đáng thương, bởi vì nàng cũng xui xẻo bị quăng ngã đυ.ng trúng đầu, bất hạnh gặp phải chứng "Mất trí nhớ”

Nửa năm trước, lúc nàng tỉnh lại trong giấc mộng vừa dài vừa cổ quái, hoảng sợ muôn phần khi phát hiện bản thân không chỉ bị đυ.ng thương khiến đầu bị đau đớn như muốn nứt ra, mà còn có rất nhiều chuyện nàng đã không còn nhớ nổi. Nàng không nhớ rõ tên của mình, cũng không nhớ chính mình vì sao lại tới Ba Khâu, thậm chí không biết vì sao gương mặt trắng gầy thường xuyên xuất hiện trong mộng lại biến thành gương mặt sắc cạnh như bức tượng điêu khắc, ngay cả đôi mắt cũng không giống với người Trung Nguyên, một đôi con ngươi màu lam phát ra tia sáng tím lam thần bí, dường như là người dị tộc.

“Nàng và ta là phu thê, ở Trung Nguyên đắc tội quan gia nên phải mai danh ẩn tích chạy đến nơi đây, không khéo giữa đường lại gặp kẻ thù đuổi gϊếŧ.” Nam nhân tự xưng là tướng công của nàng không biết có phải bởi vì thương thế quá nặng nên rất kiệm lời, nói dăm ba câu liền coi như đã cho nàng biết chân tướng mọi chuyện.

“Tướng công . . .” Nàng bán tín bán nghi, thấp thỏm lo âu nhìn nam nhân trước mặt, thanh âm thật nhỏ như muỗi vo ve: “Thϊếp không nhớ rõ tên của mình.”

“Nàng tên . . .” Môi mỏng khẽ nhúc nhích, lời ít mà ý nhiều phun ra hai chữ: “Nhan Ca.”

Trong đầu của nàng lập tức hiện ra một câu thơ, “Hoa nhan tiếu xuân hồng, xuất ca mộng hồn yên.”

Hóa ra tên của nàng là hai chữ này, nàng yên lặng nhẩm lại tên của mình mấy lần, sau một lúc lâu lại hỏi: “Vậy tên tướng công là gì?”

Lúc này nam nhân do dự lâu hơn một chút, trong ánh mắt khó nén được sự căng thẳng, sau đó chỉ hàm hồ trả lời một câu: “Ta họ Yến.”

Nhan Ca nghe xong đang muốn hỏi thêm nhiều chút, lại thấy gương mặt nam nhân chợt lóe lên tia tàn khốc, lập tức sợ tới mức đem toàn bộ nghi vấn “ừng ực” nuốt xuống.

Ngay cả bị mất trí nhớ mà nàng cũng nhìn ra được nam nhân này tuyệt đối không phải người bình thường, toàn thân có loại khí phách cường đại cương nghị uy nghiêm không thể giải thích được. Cho dù bị thương nặng chỉ có thể nằm trên giường giống hoạt tử nhân, vậy mà nàng cũng không khỏi bị loại khí thế này làm cho kinh sợ không dám tiếp cận. Thậm chí trên ngực của nam nhân còn xâm hình một con báo!

(Hoạt tử nhân: xác ướp)

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Nhan Ca khó tránh khỏi sinh nghi, bởi vì từ lúc nàng tỉnh lại thì hàng đêm đều sẽ lâm vào giấc mộng kì quái -- tường thành cao lớn nguy nga, hàng cây cổ thụ dày đặc, mặt hồ sóng nước long lanh, hương sen thoang thoảng sắc hoa khoe thắm, nội thị và các cung nữ tới lui thoăn thoắt; kế tiếp nàng được đưa tới một tòa phủ đệ cực kỳ xa hoa mỹ lệ, đình đài hành lang hoa cỏ sum sê, vừa tinh xảo lại vừa rực rỡ . . .

Chưa kịp nắm bắt thì giấc mộng lại biến thành "đao quang kiếm ảnh", thanh âm gϊếŧ chóc đinh tai nhức óc, bánh xe lọc cọc lăn trên đường. Bên trong xe ngựa có một thiếu niên mỹ mạo nhìn rất xanh xao, gương mặt nhẵn nhụi xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt lóe ra muôn ngàn tia phong tình vạn chủng, rõ ràng sớm tối nguy nan nhưng vẫn không quên trêu chọc nàng: “Tiểu thư đã đáp ứng làm nương tử của ta, từ nay về sau phải kêu ta là tướng công, chúng ta vĩnh viễn không xa rời, được không?”

Trong mộng, mặc dù đã làm thê tử của người nhưng tuổi trẻ da mặt mỏng, chỉ có thể cúi đầu lộ cần cổ trắng muốt, nghe lời nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tướng công.”

Người nọ liền cười rất vui vẻ, sau đó lại nôn ra một búng máu tươi . . .