Bé thỏ con ngoan ngoãn mau mở cửa nào tôi mở nha.
Đậu Trạc: “Khụ.”
Châu Phó: “Khụ khụ khụ!”
Dung Tự không có phản ứng gì, còn điều chỉnh thước tấc hộ Lộ Thức Thanh.
Đậu Trạc hết nhịn được, y giơ chân đá mạnh vào chân Dung Tự dưới gầm bàn.
Dung Tự cau mày.
Đậu Trạc liều mạng ra ám hiệu, y thuần thục mượn dáng vẻ hắt hơi để nhắc nhở: “Hắt… nhẫn kết hôn… xì!!!”
Dung Tự: “...”
Rốt cuộc Dung Tự cũng muộn màng nhận ra ngón áp út tay trái không đúng chỗ nào.
Lộ Thức Thanh lại không hề cảm thấy có vấn đề, lúc cậu vừa vào giới thì quay chụp poster quảng cáo suốt, 10 đầu ngón tay thường đeo đủ loại nhẫn, huống chi nhẫn bích tỉ này vốn là nhẫn đuôi, ngón tay cậu lại mảnh khảnh, chỉ có thể tròng vào ngón áp út.
Không có gì sai cả.
Đã quá muộn, bốn người cứ vậy giải tán.
Đậu Trạc vừa ra khỏi phòng đã đỡ trán nghiêng người sang bên như đứng không vững.
Dung Tự kéo y lại: “Sao vậy?”
“Tối nay trợn trắng nhiều quá.” Đậu Trạc suy nhược, “Hơi váng đầu.”
Dung Tự: “...”
Phắn đi.
Dung Tự tức giận hất y ra.
Đậu Trạc đến chịu: “Hồi nãy ông không nghe ra câu đó của mình có vấn đề à? Cái gì mà “được không”. Phàm mà đổi hoàn cảnh là tôi đã đứng bên phụ trách la làng “gả cho anh ấy gả cho anh ấy” rồi đó.”
“Xấu xa.” Dung Tự liếc y, “Tặng có cái nhẫn đuôi mà thôi.”
Đậu Trạc thở phào: “Là vậy à, là tôi làm quá rồi. Tóm lại chỉ là đeo chiếc nhẫn đuôi tượng trưng cho sự lẻ loi chưa có đối tượng vào ngón áp út tượng trưng đã kết hôn của người bạn tốt cùng giới tính mà thôi. Fan hâm mộ mà thấy sẽ chỉ kêu “Hơ! Cậu xem hai người họ kìa, ngón áp út của cậu ấy đeo nhẫn đuôi của anh ấy ò, trai thẳng ghê nơi, không hề gei tí tẹo nào luôn”, sẽ không nghĩ nhiều xíu nào đâu.”
Dung Tự: “...”
Rốt cuộc đến bao giờ mới khâu miệng người này lại được đây.
Chiếc nhẫn đuôi này là vật may mắn của Dung Tự, chỉ là muốn dời vận may ấy sang cho Lộ Thức Thanh mà thôi, đâu ra xấu xa tới vậy.
“Đừng nói bậy bạ nữa được không?” Dung Tự bấm thang máy, nhàn nhạt nói, “Giờ đang quay phim, đời nào đạo diễn Lý để cậu ấy đeo trang sức vào trường quay, quay phim xong thì sự mới mẻ cũng đã hết, sẽ không đeo suốt ngày đâu.”
Đậu Trạc cười như không cười: “Ông chắc chứ?”
Phòng khách phòng hạng sang.
Lộ Thức Thanh nói chắc như đinh đóng cột: “Em phải đeo mỗi ngày, ngủ cũng không gỡ đâu.”
Châu Phó bên kia đang gõ chữ cộc cộc, ậm ừ đồng ý.
Anh ta đang tìm bạn bè trong giới giải trí của mình hỏi thử xem tính hướng của Dung Tự là gì.
[Zhoupapa: Có ai biết xu hướng tính dục của Dung Tự là gì không? Thưởng lớn.]
Đám người trong nhóm nhao nhao trồi lên.
[Chào buổi tối anh Châu.]
[Xảy ra chuyện gì rồi? Sao tự nhiên lại hỏi chuyện ai cũng biết thế này?]
[Anh ta đã lẳиɠ ɭơ như vậy rồi, gay - dar của em vừa gặp là kêu tít tít tít ngay.]
[Gay.]
[Zhoupapa: …]
Châu Phó đau đầu bỏ di động xuống.
Lộ Thức Thanh cầm di động chụp ngón tay tách tách, trước nay cậu vẫn luôn nằm đấy không hoạt bát, giờ hiếm được lúc lộ ra tâm tình vui vẻ, bờ môi khẽ cong lên, đuôi mắt híp lại giống như chú mèo hài lòng thích ý vậy.
Nếu mà nói thẳng là “hoài nghi cậu bị một tên gay trêu chọc” thì Lộ Thức Thanh có da mặt mỏng còn không lo lắng rồi nổ bùm ngay chỗ luôn sao.
Phải uyển chuyển một chút.
Châu Phó thở hắt ra, anh tới cạnh Lộ Thức Thanh: “Bé ngoan, thường thì đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái tượng trưng cho người đã kết hôn, chả có nhẽ cậu không biết câu của Dung Tự hồi nãy giống cầu hôn cậu sao?”
Không hề uyển chuyển miếng nào luôn, còn tranh thủ chọc nữa cơ.
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh sững sờ, ngón tay bấm phím chụp trên điện thoại cứng đờ, di động vang lên một chuỗi tiếng “tách tách”, chụp một hơi hết 10 tấm ảnh.
Ngón áp út…
Đã kết hôn.
“Được không?”
“Được.”
Lộ Thức Thanh lặng lẽ hít ngược một hơi lạnh, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy. Cậu mở to mắt, không dám tin, hồi lâu sau mới đột nhiên run lên.
Di động rơi cạch xuống đất, cường lực vừa thay lại nứt ra.
Châu Phó chọc người ta xong rồi lại phải dỗ, không biết muốn gì nữa.
“Thật ra anh thấy Dung Tự cũng không có ý gì.” Châu Phó sợ Lộ Thức Thanh nổ bùm tại chỗ nên mới nói bằng giọng tùy ý, “Nếu cậu đeo thật, tay trái cũng không sao, chỉ là quay phim xong thì tốt nhất đừng đeo trong mấy trường hợp công khai, nếu không fan CP lại ăn mừng năm mới đấy.”
Lộ Thức Thanh đỏ bừng mặt, cậu ra sức lắc đầu: “Không, không đeo đâu.”
Đêm nay cậu đu idol đã ghiền, mừng rơn vì mình có được đồ thϊếp thân của thần tượng, nhất thời không nghĩ tới “nhẫn ngón áp út” tượng trưng gì quanh co.
Lộ Thức Thanh chưa từng vọng tưởng mờ ám gì với Dung Tự cả, cậu cảm thấy đó là đại kỵ.
Sao có thể thèm thuồng tới thân thể idol mình? Quá xấu xa.
Châu Phó cũng thở phào.
Được, xem ra chỉ là Lộ Thức Thanh phản ứng chậm nửa nhịp thôi.
Chỉ hi vọng tên gay cứng Dung Tự đó đừng thật sự có ý đồ gì đó với bé ngoan của mình.
Lộ Thức Thanh đỏ mặt tháo nhẫn ra, còn cố ý tìm chiếc hộp cất vào.
Sau này vẫn nên tìm cơ hội trả nó lại cho Dung Tự thôi.
Hôm sau hai người gặp nhau ở đoàn phim, vẻ mặt ai cũng kỳ quái nhưng cũng không ai nhắc tới hiểu lầm “cầu hôn trên bàn mạt chược” đêm qua hết, biết mà không nói gì, cứ vậy cho qua.
Kịch bản còn lại ngày một ít, đoàn phim cũng bắt đầu hoàn tất công việc.
Càng về sau, cốt truyện của Lộ Thức Thanh ngày một nặng nề, chỉ là hễ diễn xong, Dung Tự mà thấy cảm xúc của cậu suy sút là đều tìm người trong đoàn phim bày bàn mạt chược hoặc chơi đấu địa chủ, cái gì đông vui thì chơi cái đó.
Lộ Thức Thanh luôn ở nơi nói cười tíu tít, ảnh hưởng phải chịu cũng không mấy sâu nữa.
Nhưng phân cảnh Triệu Trầm Tầm lãnh cơm hộp thì cảm xúc lại gần như là không ổn lại được.
Cả quá trình Triệu Trầm Tầm đều là nhân vật phản diện đấu đá khuấy đυ.c nước, có mấy lần tính kế suýt gϊếŧ được Triệu Trác. Ấy thế mà đến cuối cùng, cái chết của hắn lại chẳng hề chấn động, thậm chí có thể xưng là bình đạm yên tĩnh.
Ở phó bản cuối cùng, cốt truyện là cảnh thái tử chó cùng rứt giậu, dưới sự khuyến khích của Triệu Trầm Tầm, gã mượn danh thanh quân trắc ép tới hoàng cung nhưng lại bị Triệu Trác và Tuân Hành Chu phản công, hoàn toàn thất bại.
Thanh quân trắc: Phát động chính biến để giúp vua, diệt trừ bè lũ phản loạn.
Sau khi hay tin, Triệu Trầm Tầm biết hết thảy đã là trần ai lạc định.
Trần ai lạc định/ Bụi trần lắng đọng: Chuyện đã kết thúc
Hắn thua rồi.
Thua ở chỗ năm đó mềm lòng, không gϊếŧ chết Triệu Trác.
Hắn để lại quá nhiều chứng cứ ở chỗ thái tử, một khi tra rõ thì chính là tội chết không thể chối cãi.
Triệu Trầm Tầm không sợ chết.
Hắn ngồi trên xe lăn nhìn từ đường nhà họ Triệu đã được dựng xây lại.
Hiền danh đời đời trung lương, hết thảy đều chấm dứt trên tay hắn.
Người hầu đẩy xe lăn đưa Triệu Trầm Tầm vào tiểu viện mình sống cùng Triệu Trác thuở nhỏ. Khi Triệu Trác vứt hắn lại đến biên cương, hắn cũng dọn ra khỏi đó, vào ở chủ viện của hầu phủ. Mấy năm qua hắn không cho phép ai quét tước cả, giờ nơi đó cỏ dại mọc lan tràn, tựa như ngôi nhà ma.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông bay lả tả.
Triệu Trầm Tầm ngồi giữa viện, ôm trong lòng là món đồ được bọc bằng vải đỏ.
“Đi đi.”
Gã hầu theo hắn cùng trưởng thành quỳ bịch xuống đất. Gã là kẻ câm, chỉ có thể dập đầu tỏ ý thề chết đi theo chủ nhân mình.
Triệu Trầm Tầm phóng mắt nhìn sân vắng hoang lạnh rồi lại thì thầm: “Đi, khóa cửa trong viện lại, đừng nói với ai ta ở đây.”
Gã hầu cứng đờ người, ngẩng đầu lên.
Triệu Trầm Tầm cất tiếng nói cuối cùng: “Đi đi.”
Gã hầu im lặng hồi lâu, rốt cuộc đứng dậy rời đi.
Khóa cửa ở phía ngoài, tuyết lớn phủ kín vết bánh xe lăn qua.
Không ai người biết hắn ở đây.
Triệu Trầm Tầm ôm món đồ trong lòng mình, lặng lẽ nhìn vào cõi hư không.
Dưới lớp vải đỏ là bài vị hắn chính tay khắc cho huynh trưởng mình, là khi hắn bày mưu tính kế khiến y suýt chết trong ngục.
Tiếc là không dùng đến.
Tuyết lông ngỗng bay phất phới, thiếu niên xưa nay vẫn sợ lạnh dừng giữa trời tuyết, hắn lặng lẽ ngồi đó ôm bài vị của ca ca mình, ngơ ngác nhìn vào cõi hư không.
Trong cơn mịt mờ, hình như có người đẩy cửa viện ra.
Triệu Trầm Tầm mê mang quay đầu lại nhìn.
Tướng quân thiếu niên vận y phục đi săn, bàn chân đạp mở cánh cửa. Y đứng dưới ánh mặt trời nhìn sang, cười như không cười, giọng y non nớt lại cố bày ra vẻ uy nghiêm của huynh trưởng: “Còn ngây ra đó làm gì? Đi thôi.”
Triệu Trầm Tầm ngơ ngác nhìn y.
Cá chép trong hồ sen vẫy chiếc đuôi, đứa trẻ choai choai vui mừng đứng dậy, giọng nó gọi tiếng “ca ca” nghe trong veo, nó mỉm cười chạy về phía huynh trưởng đang đứng ở cửa.
Hệt như thuở thiếu thời.
Triệu Trầm Tầm cứ vậy kết thúc.
Quay xong phân cảnh cảm xúc không mấy dao động này mà Lộ Thức Thanh lại khó chịu suốt mấy ngày liền.
Đạo diễn Lý thấy trạng thái của cậu không đúng mới cố ý điều chỉnh phân cảnh phía sau, cho cậu hai ngày nghỉ để khuây khỏa.
Hiếm có được hai ngày phép, vậy mà Lộ Thức Thanh vẫn cứ làm ổ trên giường mà ngủ, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, nửa đêm thức dậy đều là đang emo.
Châu Phó lo lắng: “Thức Thanh nè, mấy ngày này thời tiết đẹp như vậy, hay chúng ta ra ngoài chơi đi nha.”
Lộ Thức Thanh mặc áo ngủ lông xù rúc vào sô pha, hình như không có chuyện gì có thể khiến cậu lên tinh thần được hết, cứ ốm yếu lắc đầu: “Không muốn nhúc nhích.”
Châu Phó sốt ruột muốn chết, anh dò thử: “Vậy anh bật TV cho cậu xem nhé? Không phải cậu còn chưa coi xong bộ dân quốc kia của Dung Tự à? Nghe nói mở đầu rầm rộ tình tiết điên cuồng phát triển, cuối cùng cốt truyện phong thần đấy.”
Lộ Thức Thanh vẫn cứ lắc đầu.
Châu Phó thầm nhủ toi rồi, đến cả phim của idol cũng không có hứng xem.
Ngay lúc anh đang vò đầu bứt tai thì ngoài cửa có người bấm chuông.
Châu Phó đành đi ra mở cửa trước.
Sáng sớm Dung Tự đã mặc đồ thường, vai rộng eo thon đẹp trai vô cùng, cả người tùy hứng lại rêu rao. Hắn nhanh chóng ra dấu với Châu Phó: “Chào buổi sáng anh Châu. Ăn sáng chưa?”
Châu Phó thở hắt ra: “Vẫn chưa.”
Dung Tự cất bước đi vào, thấy Lộ Thức Thanh uể oải ngồi trên sô pha nghịch di động thì khẽ nhướng mày.
Nói là nghịch di động chứ thực chất là tay trái tay phải cứ trượt qua lại chỗ giao diện icon, cả đống APP thú vị hay ho cậu đều không mảy may có tí hứng thú nào, lười bấm vào xem.
Dung Tự tự nhiên ngồi xuống cạnh cậu: “Lộ lão sư, hôm nay có sắp xếp gì không?”
Thấy là Dung Tự, Lộ Thức Thanh miễn cưỡng lên tinh thần: “Sắp xếp rồi, ăn cơm đi ngủ.”
Dung Tự cười rộ lên: “Vậy có thể điều chỉnh lịch trình không? Tôi muốn mời Lộ lão sư đi công viên giải trí chơi.”
Lộ Thức Thanh nghi hoặc: “Công viên giải trí?”
“Ừ, gần phim trường có một “công viên giải trí” quy mô lớn.”
Châu Phó không nhịn được nói xen vào: “Dung lão sư, hai người đều là người của công chúng, đi công viên giải trí nhiều người như vậy…”
Dung Tự liếc nhìn anh.
Châu Phó sững người, lúc này anh mới biết mục đích của Dung Tự bèn vội cua gắt: “... Nhất định phải đeo khẩu trang đội mũ cho kín đấy.”
Lộ Thức Thanh chẳng buồn nhúc nhích, nhưng thấy Dung Tự hứng chí bừng bừng thì lại không nỡ làm hắn thất vọng bèn ngoan ngoãn gật đầu bảo được rồi đi về phòng thay quần áo.
Châu Phó vội hỏi nhỏ: “Thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Dung Tự có độ nổi tiếng quá cao, người hâm mộ thì lại toàn hỏa nhãn kim tinh, có khi chỉ mỗi bóng lưng cũng đã nhìn ra, đến chừng đấy hai người có mà chạy đằng trời.
“Yên tâm đi.” Đối với những việc này, Dung Tự rất có kinh nghiệm, “Kiếm ít đồ thay đổi bề ngoài là được.”
Châu Phó vẫn cứ không an tâm, nhưng quả thật trạng thái của Lộ Thức Thanh làm người ta rất lo, anh chỉ đành tuân theo câu vò mẻ chẳng sợ nứt mà giao Lộ Thức Thanh cho Dung Tự.
Dù là con cáo già đã lăn lê bò trườn nhiều năm trong giới giải trí như Châu Phó thì cũng không thể không thừa nhận, rằng Dung Tự có một loại ma lực làm lòng người vui vẻ. Mỗi lúc Lộ Thức Thanh nói chuyện với hắn, trên gương mặt của cậu sẽ luôn xuất hiện biểu cảm be bé, vui vẻ lại thả lỏng.
Trạng thái đó khác xa khi đứng trước mặt người khác.
Dung Tự lấy điện thoại ra xem các trò chơi của công viên giải trí, thấy tàu lượn siêu tốc được đánh giá cao nhất, hắn do dự giây lát rồi hỏi Châu Phó: “Thức Thanh có thích mấy trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ không vậy?”
Châu Phó ngẫm nghĩ: “Hình như còn tạm nhỉ? Có nghe Tạ tổng nói mấy thứ cậu ấy thích, thường là chơi dương cầm bắn tên kiểu vậy đó, chắc là không thích mấy trò quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ đâu.”
Dung Tự “ừ” một tiếng.
Thế còn được.
Không bao lâu sau, Lộ Thức Thanh đã thay sang trang phục hàng ngày, đi ra khỏi phòng ngủ chính, mang theo ba món ngụy trang là mũ khẩu trang mắt kính, quần áo cũng hiếm được lần chọn bộ in hình hoạt họa sặc sỡ mà Châu Phó mua trong lúc dâng trào cảm xúc nuôi con trẻ, thoạt nhìn có vẻ giống học sinh ngoan ngoãn.
Ánh mắt Dung Tự khẽ động, hắn búng ngón tay với cậu rồi cười híp mắt: “Đi nào bé ngoan, hôm nay sẽ đưa cậu đi chơi cho đã ghiền.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lúc Châu Phó gọi “bé ngoan” thì Lộ Thức Thanh chẳng có cảm giác gì cả, song khi phát ra từ miệng Dung Tự thì không dưng làm cậu có cảm giác nóng mặt.
Châu Phó nhìn Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn đi theo Dung Tự thì có chút hối hận. Nhìn kiểu nào cũng có ảo giác bé thỏ trắng bị sói xám lừa bắt đi.
Hôm nay là cuối tuần, chắc chắn công viên giải trí đông nghịt người.
Dung Tự… thật sự đáng tin sao?