*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên bàn mạt chược cũng có thể để cuốn kinh thánh ò.
Lộ Thức Thanh uể oải ngơ ngác ở đó.
Năng lực cộng tình của cậu quá mạnh, hình tượng nhân vật Triệu Trầm Tầm lại có tình cảm phức tạp kịch liệt, quay liên tục thời gian dài không ngừng nghỉ như vậy, tạm thời khó mà rút cảm xúc ra được.
Đầu cậu như cuộn len rối mù, khi thì nghĩ tới thoại của nhân vật, lúc lại thấy buồn vì sao Triệu Trác không chịu chết cùng mình, chốc lại nghĩ đóng máy thì sẽ chuyển nhà, liệu có thể làm hàng xóm với Dung Tự mãi hay không.
“Thức Thanh? Thức Thanh ơi…”
Hình như có ai đang gọi cậu.
Lộ Thức Thanh tiêu hao quá nhiều cảm xúc, cả người mệt mỏi nói không nên lời, cậu uể oải dựa vào bờ vai ấm áp mà ngơ ngác, chẳng muốn đáp lời.
Nếu giả chết không trả lời thì người ta sẽ thấy mình thật nhàm chán, sẽ không tới bắt chuyện với mình nữa.
Trong mũi đều là hơi thở quen thuộc đến độ làm người ta thấy an lòng. Lộ Thức Thanh thoải mái nhắm mắt, giống như chú mèo lười đang phơi nắng, chú ta biếng nhác dụi lên “tấm nệm”.
Chỉ là “tấm nệm” này hình như biết cử động, có hơi xốc nảy như là ngồi xích đu vậy.
Lộ Thức Thanh mơ màng nghĩ vẩn vơ rồi đột nhiên ý thức được…
Không đúng, giờ mình đang ở đâu đây?
Đang quay phim à? Hay quay xong rồi? Hay là đang nằm mơ vậy?
Ting.
Hình như là tiếng cửa thang máy mở ra.
Lộ Thức Thanh mê mang mở mắt ra, trước mắt tối sầm, tầm mắt cậu chỉ trông thấy chiếc mũ viền lông xù đang nhúc nhích: Hình như là chiếc mũ của áo khoác trùm lên đầu.
Giọng nói theo tiếng gió thét gào rốt cuộc cũng phá vỡ “kết giới”, như trút vào tai.
Có người đang nói chuyện.
“... Lộ lão sư không sao chứ?”
“Là chân lại bị thương sao? Ui trời, cơ thể cũng kém quá rồi, phải dưỡng cho tốt vào.”
Một giọng nói thân quen khác vang lên ẩn chứa ý cười: “Trời mưa đường trơn, bất cẩn ngã trật chân rồi, về chườm đá là không sao thôi.”
Người kế bên lại líu ra líu ríu.
“Vậy thì tốt vậy là tốt.”
“Dung lão sư tốt ghê, thảo nào Lộ lão sư không để ý ai mà lại thích dính vào cậu.”
Hình như Dung Tự đang cười: “Cậu ấy lại không để ý tới ai sao? Tôi không để ý nữa.”
Lộ Thức Thanh cứ cảm thấy mình đang mơ, cậu mơ màng thò tay nhéo mình một cái.
Không đau.
Tốt quá rồi, là đang mơ.
Lại một tiếng “ting”, nhân viên công tác của đoàn phim ríu rít đi ra.
Thang máy yên lặng trở lại.
“Shh.” Lúc này Dung Tự mới cúi đầu hỏi, “Tôi có nói gì sai đâu, sao Lộ lão sư lại nhéo người ta thế?”
Lộ Thức Thanh: “?”
Lộ Thức Thanh mờ mịt hồi lâu mới xốc chiếc mũ trùm đầu ra.
Ánh đèn trong thang máy sáng trắng, chói tới nỗi cậu phải híp mắt mới nhìn rõ xung quanh.
Nhóm nhân viên công tác ban nãy tới tầng lầu của mình đều ra giải tán, trừ tầng hạng sang của bọn họ ra thì không còn ai.
Châu Phó đứng cạnh nhìn số tầng thay đổi từng số một, anh hơi nghiêng đầu nhìn Lộ Thức Thanh, thảm không nỡ nhìn mà quay đầu đi, hình như không nhẫn tâm nhìn nữa.
Lộ Thức Thanh nghiêng đầu nhìn lại thì thấy một khuôn mặt đẹp trai được phóng đại cách mình không tới 10 cm.
Đuôi lông mày của Dung Tự khẽ nhích: “Úi, cuối cùng Lộ lão sư cũng tỉnh rồi… shh, đừng nhéo đừng nhéo.”
Bấy giờ Lộ Thức Thanh mới ý thức được chỗ mình nhéo lại là cánh tay của Dung Tự.
Cảnh tượng này đáng sợ quá, nhất thời Lộ Thức Thanh không dám thừa nhận hiện thực.
Ting.
Tiếng thứ ba vang lên, đã đến tầng của bọn họ.
Cửa thang máy mở ra, Dung Tự cất bước bước ra ngoài.
Rốt cuộc Lộ Thức Thanh cũng muộn màng nhận ra…
Thế mà mình lại được Dung Tự bế công chúa?
Càng đáng sợ hơn là hình như cậu không có xíu ký ức nào suốt quãng đường từ lúc quay phim xong đến lúc về tới khách sạn.
Mình mình mình đã làm cái gì vậy?
Lộ Thức Thanh kinh hãi lại xấu hổ, cả người cứng ngắc, chỉ hận không thể nhảy xuống khỏi người Dung Tự ngay.
Cụp mắt nhìn Lộ Thức Thanh đỏ bừng mặt mày, màu đỏ sắp lan tới sau ót, đến cả phần cổ cũng đỏ ửng một mảng, rốt cuộc Dung Tự cũng chắc chắn.
Thoát diễn thật rồi.
Đội quần là một liều thuốc mạnh, có thể trực tiếp gọi Lộ Thức Thanh tỉnh lại.
Tầng hạng sang chỉ có hai căn phòng xa xỉ, ra khỏi thang máy, đi hai bước là tới cửa. Dung Tự đã ôm suốt một đường cũng lười thả xuống, Châu Phó mở cửa là hắn sải bước đi vào.
Chiêu “nhắm mắt giả đò chết” của Lộ Thức Thanh không dùng được, sau khi Dung Tự thả người xuống sô pha thì Lộ Thức Thanh mới lấy hết dũng khí ra, lắp bắp nói: “Xin lỗi.”
Dung Tự xoa cánh tay, nghe cậu thật lòng nói tiếng xin lỗi thì bật cười: “Vô duyên vô cớ xin lỗi làm gì?”
Lộ Thức Thanh cũng không biết, cậu lúng túng nhìn hắn: “Tay của anh… đau không?”
“Dăm ba cân như cậu mệt gì nổi.”
“Không, không phải.” Tai Lộ Thức Thanh ửng đỏ, “Mới nãy có phải tôi nhéo hơi nặng tay không?”
Hồi nãy cậu cứ ngỡ là đang mơ nên vận dụng hết sức bú tí mẹ nhéo cho mình tỉnh lại, dạo gần đây cậu cũng không cắt móng tay mà hôm nay Dung Tự còn mặc áo mỏng, chắc chắn là đau lắm.
Dung Tự cười khẩy, thầm nghĩ thân thể gầy gò như vậy, mèo còn mạnh hơn cả cậu.
Hai người đang nói thì di động của Lộ Thức Thanh vang ting ting, là nhóm nhắn tin của đoàn phim đang tag cậu.
Cậu bấm vào xem thì thấy toàn là nhân viên đoàn phim quan tâm hỏi han mình.
[Nghe nói Lộ lão sư lại bị trẹo chân? Phải chú ý an toàn nha!]
[Lộ lão sư như pha lê dễ v-ỡ, thương ghê nơi.]
[Cám ơn Dung lão sư đã ẵm Lộ lão sư về, cả đoàn phim đều ghi nhớ đại ân của ngài.]
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh càng ngày càng cúi người, eo cũng ngày một cong, đầu bốc hơi như cái nồi nước sôi vậy.
Chết quách cho xong.
Ùng ục ùng ục, nước sôi rồi.
Châu Phó rót ly nước nóng ngâm ly trà hoa quả rồi bê ra, ngẫm nghĩ rồi đề nghị.
“Dự báo thời tiết nói mai có mưa to, sân bãi hôm qua bố trí xong ngập nước rồi, chắc phải đợi đến chiều mới quay. Tối nay Dung lão sư có bận gì không? Hay chúng ta gọi Đậu lão sư tới cùng nhau đánh mạt chược.”
Dáng vẻ Lộ Thức Thanh ngơ ngác đắm chìm trong cốt truyện khi nãy làm Châu Phó sợ, anh có lòng riêng mong Dung Tự ở lâu thêm chút nữa.
Dung Tự nhận ra ý của Châu Phó, hắn cũng không thoái thác mà nhìn Lộ Thức Thanh: “Thức Thanh biết đánh mạt chược không?”
Lộ Thức Thanh lắc đầu.
Cậu chẳng có được mấy người bạn, đánh mạt chược toàn là một thiếu ba.
“Không sao, tôi chỉ cậu.”
Dung Tự không chịu được cái vẻ thẫn thờ này của Lộ Thức Thanh bèn lấy di động ra, thành thạo gọi video sang cho Đậu Trạc dưới cái nhìn ngưỡng mộ và sùng bái của Lộ Thức Thanh.
Đậu Trạc đang ăn cơm bên ngoài, y nhận điện thoại, tùy ý nói: “Có việc khởi tấu không việc thì chuyển wechat 50 tệ, muốn ăn bánh su kem.”Dung Tự chuyển 250 sang ngay: “Tiện tay mua mấy cái món về cho tôi, kem vani, chocolate… Thức Thanh muốn ăn vị gì? Ồ, thêm hai phần vị dâu tây. Ghé nhanh, chờ ông chơi mạt chược đó.”
250: Đồ ngu ngốc
“Đánh với ông à? Bỏ đi ba, lười chơi với đứa “ung thư top” như ông. Thắng thì ông khoe mẽ cả ngày mà thua thì lại chơi xấu.”
“Thức Thanh muốn chơi.”
“Ồ, 10 phút nữa về tới.”
Dung Tự: “...”
Thứ chóa tiêu chuẩn kép.
Lộ Thức Thanh tò mò nhìn Dung Tự.
Ung thư top là từ dùng trong vòng fan, có nghĩa là chuyện gì cũng phải giành cho được top.
Nhìn Dung Tự thấy hắn phóng túng tùy ý, không để tâm đến gì cả. Dù là sao lễ trao giải dính cái hắc danh “Dung thủy đế” hắn cũng không coi ra gì, thậm chí chính hắn còn đùa cái tên ấy.
Người như vậy, hình như ngày thường sẽ không thấy mặt tranh cường hiếu thắng của hắn.
Vốn chỉ định uể oải tắm táp rồi đi ngủ, giờ đây rốt cuộc Lộ Thức Thanh cũng lên tinh thần, cậu bắt đầu chờ mong đến lúc chơi mạt chược.
Nửa giờ sau.
Lộ Thức Thanh bó tay bó chân ngồi đối diện đống bài, xếp 13 quân mạt chược như chơi xếp gỗ vậy, cậu lúng túng mà vẫn phải gồng lên vờ vịt mình đang bình tĩnh.
Còn chưa đợi cậu sắp xếp bài xong, Dung Tự ngồi bên tay phải thong dong xuống bài.
Không đợi Lộ Thức Thanh ra bài, Đậu Trạc đã: “Tam điều, chạm.”
“Thức Thanh? Tới cậu rồi.”
“À à.” Lộ Thức Thanh vội gật đầu, tùy ý đánh ra một quân, “Chim nhỏ.”
Chim nhỏ là quân Nhất Sách (do trên mặt vẽ hình một con chim)
Châu Phó ngậm thanh chocolate như ông lớn hút thuốc, anh ta bắt chéo chân, vứt ra một quân bài.
Lộ Thức Thanh nơm nớp lo âu, l*иg bàn tay còn viết công thức mạt chược Dung Tự chỉ cho, đánh mấy vòng đã thấm ướt mồ hôi.
Không bao lâu sau, Lộ Thức Thanh nhìn bài chỉnh sửa tới lui mãi, dưới cái nhìn chăm chú của ba người, cậu lúng túng nói: “Hình như em hồ rồi?”
Hồ: Hòa bài
Ba người cùng sửng sốt.
Dung Tự ngồi gần nhất, hắn nhích lại gần, đầu hắn gần như áp lên tai của Lộ Thức Thanh.
Lộ Thức Thanh cứng đờ cả người, sắp ngừng cả thở.
Dung Tự cúi người liếc nhìn, hắn khẽ nhướng mi: “Hồ thật nè, quả nhiên là phúc lợi dành cho tay mới.”
Đậu Trạc trợn trắng: “Lần nào ông bị người mới đè ra đánh cũng nói câu này… Ông lừa người khác là được rồi chứ mình thì đừng có tin đấy.”
Dung Tự ngồi lại chỗ mình, hừ một tiếng.
Lộ Thức Thanh thở phào, cậu lấy chiếc bánh su kem bên cạnh, lột giấy gói ra.
Đang định cắn một miếng thì Dung Tự chợt nói: “Đợi đã.”
Lộ Thức Thanh giữ nguyên tư thế há miệng cắn, không dám cử động.
Dung Tự cướp chiếc bánh su kem khỏi tay cậu rồi nhét vào cái khác: “Cái đó vị chocolate, ăn cái này đi.”
Lộ Thức Thanh hơi ngẩn ra.
Chỉ là lần trước mừng sinh nhật với nhau mà Dung Tự đã nhớ cậu không thích ăn chocolate rồi.
Lộ Thức Thanh ngơ ngác nhận lấy, cắn một cái, cảm nhận vị bơ sữa vị dâu tây, vành tai hơi đỏ.
Kế đó Dung Tự cắn hai ba miếng đã ăn sạch chiếc có vị chocolate Lộ Thức Thanh suýt cắn phải rồi lau tay đánh tiếp.
Đậu Trạc trợn trắng trợn ngược cả hai mắt.
Tự nhiên như ruồi, bảo không phải gay bố ai tin.
Châu Phó kiếm người đổi một đống tiền xu, thấy ai cũng còn nhiều. Thật ra đánh mạt chược thắng thắng thua thua, có khi không bao lâu sau là thua hết cả.
Vốn dĩ Dung Tự còn cho là Lộ Thức Thanh có “phúc lợi dành cho người mới”, nhưng sau khi dần lên tay, trừ bỏ việc xã giao thì đầu óc thông minh của cậu đã có đất dụng võ, nhớ hết các quân bài.
Đánh cả một tối, đống tiền xu nọ chất trước mặt Lộ Thức Thanh như ngọn núi nhỏ.
Dung Tự: “...”
Mắt thấy sắp tới 0 giờ, Châu Phó ngáp một cái rồi đề nghị: “Hay là hôm nay nghỉ trước đi.’
Dung Tự lười nhác: “Đánh thêm ván cuối.”
Đậu Trạc cười như không cười: “Dung lão sư, ông còn xu không? Thua nữa là đêm này chỉ còn nước bán mình cho Thức Thanh đó.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Nói linh tinh với Đậu Trạc đã quen, Dung Tự không thấy có vấn đề gì hết. Hắn tháo chiếc nhẫn đuôi vẫn luôn mang ở ngón út ra thảy lên bàn.
“Lấy cái này làm tiền xu cược đi.”
Chiếc nhẫn đuôi đó là chiếc nhẫn vàng, trên có nạm viên đá bích tỉ màu xanh lơ, vừa thấy là biết rất quý. Dung Tự đã đeo nó từ lúc vừa ra mắt tới nay, đi đâu cũng mang theo, chiếc nhẫn sắp bị ám mùi nước hoa của hắn luôn rồi.
Chiếc nhẫn đuôi lăn mấy vòng trên bàn, suýt nữa tự tìm đường chạy vào đống xu của Lộ Thức Thanh.
Bốn người lại đánh ván cuối.
Lộ Thức Thanh biết Dung Tự rất thích chiếc nhẫn đuôi này nên không muốn hắn thua mất, đầu óc chuyển động vèo vèo. Cậu nhìn chòng chọc vào bài Dung Tự đánh và bài phía dưới, liều mạng tặng bài đến tay hắn.
Nhưng sau cùng, Lộ Thức Thanh vẫn cứ ù ù cạc cạc đánh thắng ván này.
Dung Tự “chậc” một tiếng nhưng cũng không hề “chơi xấu” như Đậu Trạc nói, hắn nhét luôn chiếc nhẫn đuôi vào đống xu của Lộ Thức Thanh, nhìn đống xu như ngọn núi con của cậu thì lười biếng nói: “Chúc mừng Lộ lão sư.”
Đánh mạt chược một đêm, Lộ Thức Thanh đã hoàn toàn thoát khỏi việc đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực, bờ môi ngại ngùng vểnh lên, khác xa trạng thái của mấy giờ trước.
Cậu cầm chiếc nhẫn đuôi trả lại, nhỏ giọng nói: “Không cần cái này đâu, Dung lão sư mời tôi ăn bánh su kem coi như huề rồi.”
Dung Tự chống cằm nhìn cậu, cười híp mắt: “Là do tôi đã đeo rồi nên cậu không muốn nữa à?”
Lộ Thức Thanh vội lắc đầu.
Cậu ưa sạch sẽ là với người bình thường, đến khi đã hoàn toàn quen thuộc thì sẽ không bài xích như lúc ban đầu nữa.
“Nó to quá.” Lộ Thức Thanh tìm bừa một cái cớ, cậu kề nó vào ngón tay út của mình, khoa chân múa tay, “Sẽ rơi mất đó, mất rồi thì tiếc lắm.”
Dung Tự mỉm cười cầm lấy.
Lộ Thức Thanh còn tưởng hắn đã lấy về, đang định thở phào…
Thì trông thấy Dung Tự cụp mắt nghịch chiếc nhẫn đuôi, tùy ý nói: “Đây là nhẫn đuôi, cỡ nhỏ nhất rồi, có thể chỉnh lớn một chút, ồ, xong rồi.”
Lộ Thức Thanh ngẩn ra.
“Giơ tay ra.”
Lộ Thức Thanh ngập ngừng giơ tay ra.
Dung Tự đeo chiếc nhẫn đuôi đã được nong rộng một chút vào ngón áp út bên tay trái của Lộ Thức Thanh. Hắn hoàn toàn không ý thức được mình đang làm một việc khiến người ta hiểu lầm, còn hỏi kích cỡ có phù hợp không.
“Có được không?”
Lộ Thức Thanh thấy hắn cũng đã đích thân đeo cho mình thì cũng không tiện từ chối nữa, cậu ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Châu Phó và Đậu Trạc ngồi bên: “...”
Đang làm cái vẹo gì đó?
Cứ cảm thấy hai người trước bàn mạt chược đều thần thánh hẳn.
- --
Đặt cuốn kinh thánh: Các khách sạn ở vài quốc gia đặt kinh thánh trong phòng để truyền giáo, chi phí chi trả có được nhờ vào quyên góp
Đá bích tỷ: lá bùa mang tới năng lượng tích cực, sức khỏe dẻo dai, vượt qua khó khăn, giúp chủ nhân có cảm giác an toàn, thoải mái.