Trong phòng bệnh ―
“Cô là ai? Tôi hình như không quen biết côi.” Ninh Song Thành được đỡ ngồi dậy, Ninh Vũ đã đi ra ngoài mang bữa tối, Ninh phu nhân còn đang cùng bác sĩ nói chuyện phiếm, chỉ có Hạ Ý ngồi ngay ngắn ở trước giường bệnh, thần sắc khẩn trương.
“Em là Hạ Ý, là vợ sắp cưới… của anh.” Hạ Ý lắp bắp, chột dạ không dám nhìn hắn, rồi lại vì để tình yêu say đắm trong lòng nhiều năm có một cái kết cục tốt đẹp, nên không thể không căng da đầu nói dối.
Cô nhớ kỹ lời Ninh phu nhân vừa mới dặn dò mình, từ nay về sau, cô chính là vợ sắp cưới của Ninh Song Thành.
“Hạ Ý?” Tên này thật quen tai, cứ cảm thấy chính mình đã nghe qua ở đâu rồi. Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, trong đầu hiện ra tin tức làm Ninh Song Thành trừng lớn hai mắt, “Cô, cô là Hạ Ý, là bạn ngồi cùng bàn với tôi hồi cấp hai Hạ Ý sao?”
Hắn thiếu chút nữa liền nhận không ra. Cô gái ngồi trước mặt mình, làn da trắng nõn mềm mại, đôi mắt lớn mà có linh khí, tuy không phải mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng cũng là người đẹp trăm dặm có một. Khác hoàn toàn so với Hạ Ý tự kỷ, tướng mạo thường thường trong quá khứ, chỗ duy nhất giống là khí chất ôn nhu, tính cách thẹn thùng.
“Em là Hạ Ý, anh nhớ em không? Sau khi ngồi chung bàn hồi cấp hai, rồi chúng ta thi đậu cùng trường cấp ba. Sau cấp ba thì thi đạu chung trường đại học. Tốt nghiệp xong, chúng ta liền ở bên nhau.” Hạ Ý cắn môi, đỏ mặt thẹn thùng, “Chúng ta đã…”
“Đã?” Ninh Song Thành đã bị vài câu ngắn ngủn này làm nghẹn đến mức sắp tiêu hóa không được.
Hắn chỉ nhớ rõ một chút chuyện khi thi đại học thôi, mà đảo mắt liền thành hắn đã tốt nghiệp đại học, có bạn gái, sắp kết hôn.
Thật đáng sợ.
“Để em từ từ kể cho anh nghe.” Hạ Ý nhấp môi cười. Một chỗ trong lòng cô rốt cuộc cũng được lấp đầy, cô dùng ánh mắt cực nóng nhìn người đàn ông trước mặt, cuối cùng anh cũng đã thuộc về em rồi ư? Em đã đợi anh suốt mười năm rồi đó.
Ninh Vũ nói, “Chị vẫn luôn lấy em trai mình làm niềm kiêu ngạo, nhưng nó lại yêu người không nên yêu. Đây là vết nhơ của nó, hiện tại ông trời đã cho cơ hội này, để nó trở lại quỹ đạo. Em Ý, em nhất định phải giúp nó.”
Ninh phu nhân cũng nói, “Cháu Ý, bác bây giờ mới nhớ tới, Ninh Song Thành trước đây có kể đến con, con là bạn tốt của nó, nên bác tin cháu nhất định sẽ giúp được nó mà.”
Hạnh phúc trước mắt này, cô đã ảo tưởng trong giấc mộng vô số lần, hiện tại lại biến thành hiện thực. Mặc kệ phải trả giá lớn thế nào thì cô nhất định phải bắt lấy, Hạ Ý bắt chặt lấy váy áo, âm thầm hạ quyết tâm.