“Bác ơi, anh Song không ăn rau thơm.” Hạ Ý ôn nhu giúp Ninh Song Thành gắp ra rau thơm, rồi chờ cháo nóng hơi nguội chút, mới từng muỗng đút cho Ninh Song Thành.
“Thôi, để tôi tự làm.” Ninh Song Thành ngượng ngùng, muốn đoạt lấy cái muỗng.
“Anh đừng nhúc nhích, nếu không sẽ đυ.ng đến vết thương, để em làm cho.” Hạ Ý không đưa, vẫn kiên trì đút cho hắn từng ngụm một.
Ninh phu nhân nhìn khung cảnh thân mật này, rất là vui mừng, vẻ mặt từ ái cười.
“Đúng rồi, đợi lát nữa em trở về nghỉ ngơi đi, liên tục mấy ngày nay ở bệnh viện, chán lắm.” Ninh Song Thành ăncháo xong, nhìn đáy mắt Hạ Ý đen thui, thở dài một hơi, “Mấy ngày em chưa ngủ ngon rồi, có mệt hay không?”
“Em không mệt, chờ anh tốt hơn, chúng ta sẽ về chung.” Hạ Ý ôn nhu cười lắc đầu, khóe mắt cong cong, như chứa đầy ngôi sao.
Ninh Song Thành nếu lúc trước hơi hoài nghi, thì bây giờ sự nghi ngờ ấy đã biến mất. Gần hai tháng, Hạ Ý thức khuya dậy sớm cẩn thận chăm sóc hắn, yêu thích được thể hiện rành mạch. Nếu không phải người thân thiết nhất thì sao có thể làm được như vậy chứ?
Nghĩ như thế, Ninh Song Thành liền bình thường trở lại, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng thiếu hụt một góc, có lẽ nơi đó là vị trí của Hạ Ý đi.
“Đúng rồi, bác nói ngày mai anh có thể xuất viện rồi đó.” Ngòn tay mềm mại của Hạ Ý khẽ vuốt mặt hắn, “Anh không phải vẫn luôn cãi cọ ầm ĩ phải về nhà sao?”
“Ừ ở đây nữa là đầu tôi hoá đá luôn.” Ninh Song Thành nhìn thoáng qua ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lá rụng bay tán loạn, cuối cùng mùa thu cũng đến.
Đầu thu, trong không khí mang theo ý lạnh, người đi đường đều không kìm được mà kẹp chặt quần áo. Một chàngtrai mặc áo lông trắng dài xuyên qua các góc ở bệnh viện, dáng người thon dài, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng tựa như hơi nước, lại tựa như lốc xoáy, nhìn lâu sẽ trầm luân vào đó. Quầng thâm mắt cũng che giấu không được khuôn mặt xuất sắc ấy, trăm dặm mới tìm được một người, khí chất xuất chúng.
Cậu bước nhanh, không màng tới người đi đường liên tiếp nhìn cậu.
Phía sau cậu có một người đàn ông cao lớn đuổi theo, tướng mạo bất phàm, cả người hàng hiệu, đồ vest cà vạt lịch sự, nhìn dáng vẻ là biết người có tiền. Y đuổi theo cậu, hơi thở gấp nói, “Triệu Tích, cậu đã tìm hai tháng, sắp lục hết toàn bộ bệnh viện với phòng khám ở thành phố này rồi, cậu dừng lại nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, không màng phản ứng của Triệu Tích, y ấn cậu người xuống ghế đá ven đường.
“Chính cậu cũng cần dưỡng thương mà, bác sĩ mới nói cậu bị thương phổi phải nghỉ ngơi thật tốt, thế mà vừa mới tỉnh lại chưa được mấy ngày cậu liền chạy loạn.”
“Cậu nói anh ấy đi đâu rồi chứ?” Chàng trai tướng mạo xuất chúng thần sắc suy sụp, khí chất rực rỡ ngày nào giờ phút này tràn đầy mỏi mệt.
“Khi hắn muốn trở về thì nhất định sẽ trở về.” Vương Phi Dương không biết an ủi như thế nào, Triệu Tích này mà cố chấp lên là không ai ngăn được, suốt hai tháng đều đi tìm người, sức khoẻ nào có thể chịu được chứ.
“Cậu đi về trước đi, để tự mình đi tìm.” Triệu Tích đôi mắt nhạt màu như lưu li yên lặng nhìn y, “Đừng đi theo mình nữa.”
“Làm như cậu khoẻ lắm vậy? Mình không yên tâm…” Vương Phi Dương thở nhẹ một hơi, vội nói.
Triệu Tích từ trên ghế đứng dậy, đưa lưng về phía y, giọng nói lạnh lạnh, “Cậu đi đi.”
Vương Phi Dương môi giật giật, muốn nói gì, lại khí thế lạnh nhạt cùng bóng dáng từ chối ảnh hưởng nên y nuốt lời nói sắp ra khỏi miệng xuống.
“Triệu Tích, có chuyện gì thì gọi cho mình, mình sẽ tới ngay.” Nói xong lại liếc cậu một cái, ánh mắt kia lộ ra mê luyến thật sâu.
Cảm giác phía sau y đã đi xa, Triệu Tích cuối cùng cũng thở dài một hơi, kéo lê đôi chân mệt mỏi, đi đến bệnh viện gần nhất.