Nhật Ký Tu Tiên Của Phú Nhị Đại

Chương 6: Giả vờ

Đám người Lôi Đào ở trên nhánh cây tìm đuợc Dịch Hàn, ôm Dịch Hàn xuống dưới rồi kiểm tra, chỉ thấy những vết xước nhẹ nhưng như vậy càng làm cho mọi người lo lắng, mấy năm nay bọn họ trải qua không ít chuyện, biết được có những thuật pháp chuyên nhằm linh hồn người khác, lúc này thấy Dịch Hàn nhíu chặt mày liền vội vàng ôm hắn chạy về đội ngũ.

Dịch Hàn cùng Lương đội trưởng được nhanh chóng đưa về kinh thành để chữa trị, mà lúc này Lâm Thanh Uyển đang ở trong kí túc xá sắp xếp hành lý.

Ba người bạn cùng phòng cũng hỗ trợ nàng sắp xếp hành lí“Hơn hai tháng nữa mới tốt nghiệp, cậu thu dọn hành lý đi đâu?”

Phòng này vốn dĩ có sáu người nhưng hai người đã dọn ra ngoài, hiện tại ở lại cũng chỉ có bốn người bọn họ, bây giờ thấy Lâm Thanh Uyển cũng chuẩn bị dọn đi làm bọn họ có cảm giác thật hiu quạnh.

“Bảo vệ luận văn cũng đã xong rồi, tớ ở lại cũng không có việc gì làm, tuổi ông nội tớ lớn rồi tớ không yên tâm để ông ở nhà một mình.”

Ân Doanh lập tức hỏi, “Ông nội Lâm đã khỏi bệnh rồi sao?”

Bạn cùng phòng của Lâm Thanh Uyển đều biết ông nội Lâm bị bệnh nặng, vì thế luận văn của nàng đều chưa có chuẩn bị xong, nếu không phải chỗ dựa của nàng mạnh, thành tích học tập vẫn luôn rất tốt thì chỉ sợ lần bảo vệ luận văn này sẽ không thành công.

Lần trước nhìn thấy nàng, nàng mới từ bệnh viện trở lại để bảo vệ luận văn, sau khi xong lại đến bệnh viện, bọn họ nhìn Lâm Thanh Uyển chạy đi chạy lại như vậy đều thấy mệt thay nàng.

Nhưng ông nội Lâm bị bệnh gì thì bọn nàng cũng không rõ lắm.

“Đã tốt hơn nhiều rồi, ông đã xuất viện, hiện tại đang ở nhà cho nên tớ không yên tâm để ông ở nhà một mình.” Lâm Thanh Uyển đem đồ vật ở trên bàn thu vào trong túi, sau đó thì nhét vào trong hành lý.

Nàng tính gom tất cả về nhà luôn một lần, ở kí túc xá ba năm nên đồ vật cũng không nhiều lắm nếu dọn không hết thì để lại các em khóa sau.

Quách Dung hỏi:“ Vậy công việc của cậu như thế nào rồi?”

“Chắc là sắp có tin tức rồi, lát nữa tớ sẽ đi gặp giáo sư để hỏi.” Lâm Thanh Uyển quay đầu hỏi Hạ Ngôn Nhu, “Tiểu Nhu, giáo sư đang ở trong khoa phải không?”

Trong phòng này thì chỉ có nàng với Hạ Ngôn Nhu cùng ngành, Quách Dung với Ân Doanh thì học một ngành khác.

Lông mi Hạ Ngôn Nhu hơi run rẩy, ngẩng đầu cười nói: “Tớ cũng không biết, hay là cậu gọi cho giáo sư hỏi một chút? Hai bữa nay giáo sư cũng không có kêu tớ.”

Gần tới tốt nghiệp, thời gian tự do của bọn họ rất nhiều, những bạn học khác đều rời khỏi kinh thành để tìm việc làm, hiện giờ còn ở trường học cũng chỉ có phòng bốn người bọn họ.

Lâm Thanh Uyển cũng không để ý nói: “Vậy tớ đi tìm giáo sư trước, một lát sẽ lại lấy hành lý.”

“Một lát nữa bọn tớ tiễn cậu đến cổng trường, sẵn xem cậu xách vali ra có có ai phụ không, nếu không kéo xách vali ra cổng trưởng một mình rất khó mệt.”

Chỉ cần Lâm Thanh Uyển nguyện ý, ở trước ký túc xá nữ kêu to, sẽ có cả trăm người xếp hàng nguyện ý xách vali phụ nàng.

Lâm Thanh Uyển cười “Ra cổng trường rồi kêu taxi là được, không cần lại phiền toái người khác.”

Quách Dung cùng Ân Doanh thay áo ngủ đưa Lâm Thanh Uyển xuống lầu “Thuận tiện bọn tớ cũng đi mua đồ ăn vặt luôn.”

Hạ Ngôn Nhu lười lại thay áo ngủ nên từ biệt Lâm Thanh Uyển ở cửa phòng.

Vừa xuống lầu ba người dừng lại, Lâm Thanh Uyển quay qua nhìn hai người nói: “Siêu thị ở hướng bên kia.”

Quách Dung ho nhẹ một tiếng, cùng Ân Doanh trao đổi ánh mắt.

Hành động của hai có chút vụng về. Nếu là trước đây nàng sẽ không hề phát hiện nhưng dù gì thì nàng cũng lăn lộn ở dị thế mười năm, trong những năm đó nàng bước đi thận trọng, nhìn sắc mặt người khác thành thói quen.

Nhưng nàng không nghĩ tới ở thế giới cũng có âm mưu tranh đoạt như dị thế, bởi vậy nàng nhướng mày hỏi: “Hai người các cậu có chuyện gì sao?"

Ân Doanh lúc này mới nói: “Tớ hình như thấy Tiểu Nhu nhận được thư mời của viện bảo tàng, không phải cậu cũng đi lấy thư mời của viện bảo sao, tớ nhớ cậu đã nói năm nay viện bảo tàng chỉ nhận một người nên....”

“Nhưng cũng có khả năng bọn tớ nhìn lầm” Quách Dung thấy Lâm Thanh Uyển đứng sững, vội vàng nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhu không phải nói sau khi tốt nghiệp cậu ấy sẽ không ở kinh thành mà về quê……”

Lâm Thanh Uyển chỉ sửng sốt một chút rồi cười nói: “Không có việc gì, viện bảo tàng công khai thông báo tuyển, chỉ cần ai có năng lực thì đều có thể đăng kí.”

Hai nàng thấy Lâm Thanh Uyển không để ý, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ở chung ba năm, đều đã chuẩn bị tốt nghiệp ra trường rồi bọn họ cũng không muốn xảy ra xung đột, dù gì thì ba năm này bọn họ ở chung cũng không tệ.

Nhìn bóng dáng Lâm Thanh Uyển rời đi, lúc này Quách Dung mới nhỏ giọng nói: “Nếu thật sự là Tiểu Nhu đoạt công tác của Thanh Uyển thì làm sao bây giờ?”

Ân Doanh nhíu mày nói: "Cắt đứt quan hệ bạn bè.”

“Chắc không nghiêm trọng đến mức như vậy đâu?”

“Lúc đi thi viết Thanh Uyển có kêu Tiểu Nhu nhưng nàng không đi, hiện tại nàng lại nhận được thư mời, vậy cậu nghĩ thế nào?”

Quách Dung: “Cậu có chắc chắn đó là thư mời của viện bảo tàng không?”

Ân Doanh cắn cắn môi nói: " Tớ không chắc chắn lắm, nhưng con dấu trên thư mời đích xác là của viện bảo tàng”

Dẫn dắt Lâm Thanh Uyển là giáo sư Trần, vừa lúc ông đang ở trong phòng làm việc, thấy Lâm Thanh Uyển tới liền đứng dậy nói: “Đúng lúc thầy cũng có việc tìm em, em đi theo thầy nói chuyện một chút.”

Sau dẫn Lâm Thanh Uyển đi qua phòng họp kế bên.

Lâm Thanh Uyển gật đầu chào hỏi những giáo sư trong văn phòng rồi mỉm cười đuổi theo giáo sư Trần, trong lòng đã ẩn ẩn đoán được chuyện gì.

Vào phòng họp, giáo sư Trần ngồi xuống, mắt nhìn học sinh mà ông đắc ý nhất, nhẹ nhàng thở dài nói: “Hôm nay em không tìm thầy, thầy cũng sẽ đi tìm em.”

Ông dừng một chút sau đó thở dài: “Lần trước thầy đề cử em cho viện bảo tàng, bên đó đã có thông báo……”

Nói tới đây giáo sư Trần không biết mở miệng nói thể nào, trong thủ đô có rất nhiều trường đại học nhưng chuyên ngành lịch sử của trường bọn họ luôn đứng thứ nhất, lúc dẫn dắt nghiên cứu sinh, ông không dám nói dạy giỏi nhất trong trường này nhưng chắc chắn cũng sẽ không nằm ở ngoài top 3.

Lần dẫn dắt này Lâm Thanh Uyển là người ưu tú nhất từ trước đến nay, ông hi vọng nàng có thể kế thừa học thức của nàng, nhưng nàng lại muốn kiếm tiền nuôi gia đình, xuất phát từ lòng riêng nên ông đã giới thiệu công tác ở viện bảo tàng cho nàng.

Lấy năng lực của nàng thì công việc này chắc chắn sẽ nắm chắc trong tay, không ngờ giữa đường lại xuất hiện người khác chen vào mà người này lại là học sinh của ông.

Giáo sư Trần do dự nửa ngày mới quyết định nói: “Viện bảo tàng nói là họ đã tuyển người khác rồi, hiện tại cũng cần tuyển dụng thêm nữa, em……”

Lâm Thanh Uyển cười gật đầu “Em biết rồi giáo sư, em sẽ tìm một công việc khác, thầy không cần lo lắng.”

Thấy Lâm Thanh Uyển để ý, Trần giáo sư có chút lo lắng nói: “Có khó chịu trong lòng thì em cũng đừng nhịn xuống, hiện tại trong xã hội có rất nhiều cơ hội, lấy năng lực của em dù cho làm ở đâu thì cũng rất tốt.”

“Thầy cứ yên tâm, mất đi cơ hội này tuy rằng có chút đáng tiếc nhưng cũng không làm em quá mức khó chịu."Lâm Thanh Uyển cười nói: “Thầy cũng nói hiện tại trong xã hội có rất nhiều cơ hội, biết đâu sẽ có một cơ duyên khác đến với em?”

Nghe vậy giáo sư Trần cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Em có thể suy nghĩ như vậy rất tốt, đúng rồi, thầy Lâm đã khỏe hơn chưa?”

“Đã khá hơn nhiều rồi, hiện tại ông nội đang ở nhà nghỉ ngơi.”

Trần giáo sư lập tức nói: “Vài bữa nữa thầy sẽ đến thăm, lần trước có người bạn nhờ thầy giám định một bức họa nhưng thầy vẫn chưa dám xác định, thuận tiện nhờ thầy Lâm giám định lại.”

Lâm Thanh Uyển cười đồng ý, sau đó nói tạm biệt giáo sư Trần.

Rời khỏi khu dạy học, Lâm Thanh Uyển liền thở phào một hơi, giơ tay xoa xoa mày, mọi chuyện có chút không thuận lợi a.

Qua hai tháng nữa thì có bằng tốt nghiệp, thời gian tìn việc thật sự rất eo hẹp, ở dị thế nàng chưa từng phải bối rối về vấn đề này, không ngờ sau khi trở về hiện đại nàng lại lo lắng về vấn đề tiền bạc.

Nghĩ vậy rồi Lâm Thanh Uyển bật cười một cái sau đó xoay người đi về kí túc xá lấy hành lý.

Trong kí túc xá chỉ có Quách Dung với Ân Doanh đang ngồi trước bàn học chơi máy tính, thấy nàng trở lại sổi quan tâm hỏi: “Thế nào, giáo sư Trần nói gì?”

Lâm Thanh Uyển nhìn một vòng trong ký túc xá, hỏi: “Tiểu Nhu đâu?”

“Cậu ấy đi ra ngoài rồi, hình như bạn trai cậu ấy kêu ra ngoài.”

Lâm Thanh Uyển gật đầu “Vậy nói với cậu ấy tớ đi trước, không thể đợi cậu ấy trở lại được.”

“Về chuyện công tác?”

Lâm Thanh Uyển ngẩng đầu cười nói: “Viện bảo tàng đã tuyển dụng người khác rồi, hiện tại vẫn chưa có ý định tuyển dụng thêm. ”

Trong lòng Quách Dung với Ân Doanh trầm xuống, lo lắng nhìn Lâm Thanh Uyển.

Lâm Thanh Uyển liền cười “Sao lại nhìn tớ như vậy, cả nước có rất viện bảo tàng mà năng lực của tớ không phải chỉ có thể làm ở đó, hiện tại chỉ mất một cơ hội này thôi, cũng không phải chuyện trọng đại gì.”

“Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Quách Dung nói: "Hiện tại tớ cũng không có công việc, sau này tớ với cậu cùng nhau đi tìm.”

“Không phải cậu tính ở lại dạy học sao?”

Quách Dung có chút suy sụp nói “Không ở lại nữa, trường chúng ta có rất nhiểu người cũng quyết định ở lại dạy học, sức cạnh trạnh quá lớn, tớ đấu không nổi.”

Ân Doanh gật đầu đồng ý “Còn không bằng bọn mình cùng nhau học lên.”

“Tình huống nhà tớ các cậu cũng biết đấy, nếu mà tớ học lên thì mẹ tớ có thể chạy đến đây đánh tớ mất.” Quách Dung hâm mộ nhìn Lâm Thanh Uyển cùng Ân Doanh nói: “Không giống với các cậu, muốn học đến khi nào thì học, dù có học cả đời thì gia đình đều ủng hộ.”

Nghe vậy Lâm Thanh Uyển cùng Ân Doanh chỉ cười, mỗi nhà đều có những vấn để khó nói.

Lâm Thanh Uyển kéo hành lý tới dưới lầu, lại thấy hai người mà nàng rất ít khi gặp xuất hiện trước mặt nàng.

Sắc mặt Lâm Văn Bác với Kiều Mộng không tốt bước ra từ thang máy liền thấy Lâm Thanh Uyển bước vào.

Lâm Thanh Uyển hơi sững lại, sau đó chào hỏi: " Hai người đến đây làm gì thế?”

Lâm Văn Bác nhìn hành lý trong tay nàng, hỏi: “Mày dọn về nhà?”

“Đúng vậy, tôi không yên tâm để ông nội ở nhà một mình.”

Kiều Mộng liền cười nói: “Còn hai tháng nữa mới tốt nghiệp, hiện giờ dọn về nhà, có thể để lại ấn tượng tốt cho trường hay không? Nếu con lo lắng cho ông nội thì dì với cha con dọn lại đây để chăm sóc, con không cần lại chạy tới chạy lui?”

“Dì Kiều không cần lo lắng, tôi đã trưởng thành, trường học cũng không quan tâm việc này, các bạn học khác đều rời trường tìm công tác, con chỉ là dọn về nhà thôi, bọn họ có thể có ý kiến gì?” Lâm Thanh Uyển lại nhìn về phía Lâm Văn Bác, cười nhạt nói: “Tôi biết hai công việc hai người rất bận, tôi cũng có thể chăm sóc cho ông nội, nhưng ông dù sao ông cũng là con của ông nội, trong lòng ông nội luôn rất nhớ ông, có thời gian thì trở về thăm ông nội.”

Nghe nàng nói khuôn mặt đang bực bội của Lâm Văn Bác mới dịu lại một chút, ông ta khẽ gật đầu với Lâm Thanh Uyển “Tao biết rồi, mày nhớ phải chăm sóc tốt cho cha.”

Dừng một chút sau đó lại nói: “Trong nhà nếu thiếu vật gì thì điện thoại cho tao, tao sẽ đem lại đây.”

Lâm Thanh Uyển mỉm cười đồng ý, nghiêng người nhường đường cho hai người rời đi.

Kiểu Mộng không thể nào kinh ngạc hơn nhìn nàng, cảm giác giống như Lâm Thanh Uyển đã thay đổi thành một con người khác.

Lâm Thanh Uyển đối diện với ánh mắt của bà ta, hơi gật đầu mỉm cười nói: “Hai người đi thong thả.”

Tay Kiều Mộng nắm lấy tay Lâm Văn Bác không khỏi dùng sức, quan hệ của bà ta với con kế luôn không tốt, tuy rằng mấy nâm nay Lâm Thanh Uyển hiểu chuyện hơn rất nhiều. Gặp mặt bà ta cũng không phải như nước gặp lửa nhưng sắc mặt luôn rất lạnh nhạt, vậy mà hôm nay nàng lại mỉm cười, thật sự là……

Quá ngạc nhiên, quá nguy hiểm.

Mặt Lâm Thanh Uyển đầy ý cười ung dung đi bước vào tháng máy, mở cửa tiến vào nhà mới thả lỏng cả người, thấy Lâm Túc đang chơi cờ vây một mình liền kéo vali lại nói: “Ông nội, lúc nãy ở dưới lầu cháu gặp được hai người đó, bọn họ đến đây làm gì?”

“Nói thật sự không hề khách khí, lúc nãy ông thấy cháu nói chuyện với hai người bọn họ rất vui vẻ a.” Lâm Túc đeo mắt kính ngẩng mặt nhìn nàng nói: “Thanh Uyển của chúng ta khi nào lại biết giả vờ rồi?”