Nhật Ký Tu Tiên Của Phú Nhị Đại

Chương 5: Cơn đau

Lâm Thanh Uyển hoảng hốt một chút sau đó cười nói: “Cháu có một người quen cũ cũng tên này, nhưng chắc chỉ là trùng tên họ.”

Người đó hiện tại đang ở dị thế nên hẳn là trùng tên trùng họ.

Lâm Túc liền nhìn nàng có điều duy tư, gật đầu nói: “Vậy ông điện thoại nói với ông nội Dịch một tiếng, hẹn thời gian để hai đứa cùng nhau gặp mặt.”

Lâm Thanh Uyển không phản đối, chỉ cần có thể làm ông nội vui nàng nhất định sẽ thuận theo.

Cục đá trong lòng Lâm Túc cuối cùng cũng đặt xuống, ông nhìn cháu gái cười nói: “Ông nội hiện tại đã không còn đau, cháu không cần cả đều trông chừng ông, việc bên trường học thế nào rồi? Lần trước không phải cháu nội viện bảo tàng đã nhận sơ yếu lí lịch của cháu rồi?”

Lâm Thanh Uyển ngẩn ra, thời gian xảy ra rất lâu nàng đã quên mất, vội vàng lục lội kí ức trong đầu……

Lâm Túc thấy nàng ngơ ngác, không khỏi dạy dỗ nàng: “Liền tính bên bảo tàng có ý muốn nhận cháu, cháu cũng không thể phủi tay không quan tâm được, công việc này là giáo sư của cháu giới thiệu phải không, cháu nhanh chóng đến trở về trường cùng giáo sư cháu nói, đem công việc này hoàn toàn nắm bắt.”

Lâm Thanh Uyển nhớ rồi, nàng đã nộp sơ yếu lí lịch ở vòng sơ khảo, thậm chí đã thông qua thi viết, hiện tại chỉ còn phỏng vấn nữa là xong.

Nhưng lúc đó nàng được lão sư giới thiệu, người trong viện bảo tàng đều nhận giáo sư nên chỉ cần nàng thông qua thi viết, vấn đề phỏng vấn không lớn.

Lâm Thanh Uyển cười cười gật đầu nói: “Ông nội yên tâm, ngày mai cháu sẽ đi trường học.”

“Làm gì mà kéo dài tới ngày mai? Hôm nay đi liền” Lâm Túc đem cặp nhét vào ngực nàng, đẩy người ra khỏi cửa, “Ngoại trừ việc của viện bảo tàng, cháu còn phải nói việc bảo vệ luận văn với giáo sư nữa.”

Lâm Thanh Uyển bị Lâm Túc đẩy ra cửa, nàng đứng trước cửa do dự một chút, bây giờ bệnh của ông nội đã hết nên cũng không phải lo lắng, lúc này mới ôm cặp chuẩn bị trở về trường.

Lâm Thanh Uyển ngồi trên xe, mắt khép hờ chải vuốt kí ức trong đầu, chờ đến khi tới trường học nàng đã đem sự tình mấy năm ở trường học toàn bộ nhớ lại , bước xuống xe nàng liền dựa vào kí ức đi đến kí túc xá.

Lâm Thanh Uyển vừa đi, Lâm Túc liền lấy điện thoại điện cho Dịch Vân Khấu, hỏi: “Chuyện đi xem mắt, ông có nói với Tiểu Hàn không?”

Thấy đầu dây bên kia im lặng, Lâm Túc nhíu mày, “Ông không nói Tiểu Hàn?”

Nghe ra khẩu khí buồn bực của bạn tốt, Dịch Vấn Khấu vội vàng nói: “Lão Lâm ông cứ yên tâm, tiểu tử đó nhất định sẽ đồng ý, cháu gái ông tốt như vậy tiểu tử đó tu mấy đời mới……”

“Dịch Vấn Khấu,” Lâm Túc tức giận nói: “Tôi để hai đứa gặp mặt để hiểu nhau hơn một chút chứ không phải ép muốn ép buộc Tiểu Hàn cưới Thanh Uyển, ông còn như vậy thì tôi sẽ tìm Chu Thông để thương lượng.”

“Hảo hảo hảo, tôi điện thoại nói với nó có được chưa.” Dịch Vấn Khấu nhịn không được oán giận nói: "Tôi mới là bạn tốt của ông a, Dịch Hàn hắn họ Dịch, không phải họ Chu.”

Lâm Túc lạnh lùng hừ một tiếng.

Dịch Vấn Khâm không muốn tiếp tục đề tài này liền chuyển sang đề tài khác:" Thân thể của ông thế nào rồi? Có cần tôi kêu bác sĩ gia đình tôi đến khám cho ông không? Ông cũng thật là, đều đã bao nhiêu tuổi còn không chịu nằm yên, ở bệnh viện không tốt sao, tự nhiên lại về nhà……”

Lần này Lâm Túc cũng không ngắt điện thoại, đều là bằng hữu mấy chục năm lại còn vào sinh ra tử cùng nhau, tuy rằng hiện tại ông cũng không còn đau bệnh nhưng không ai biết mình sẽ chết lúc nào, không biết còn bao nhiêu cơ hội cùng bạn bè nói chuyện nói chuyện?

Dịch Vấn Khấu lải nhải nửa ngày mới cảm thấy thõa mãn cúp điện thoại, nghĩ nghĩ rồi lại cấp Dịch Hàn gọi một cuốc điện thoại.

Điện thoại bắt máy được nhưng đầu dây bên kia không phải là người ông muốn tìm, sĩ quan phụ trách công việc hậu cần pha trò nói:“Thủ trưởng điện tới thật không đúng lúc, Dịch Hàn đi huấn luyện rồi, đoán chừng hai ba ngày nữa mới trở về.”

Dịch Vấn Khấu nhíu mày, cũng không hỏi tiếp nữa mà chỉ dặn dò nói: “Khi nào nó trở về thì nói nó có gì điện lại cho tôi, nói là tôi có chuyện tìm nó.”

“Được, Thủ trưởng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời ngài cho Dịch Hàn.”

Dịch Vấn Khấu buông điện thoại, mà lúc này Dịch Hàn đang nấp vào bụi cỏ bỗng nhiên tim đập nhanh, trong đầu nhanh chóng lướt qua một hình ảnh, hắn thậm chí không kịp kêu lên liền xoay ngươi lăn qua một bên rồi từ trong bụi cỏ nhảy lên, trên không trung xoay vòng, thuận kéo đội trưởng tránh qua một bên, sau đó hai người đồng thời tránh khỏi công kích……

Mà trong lúc hắn nhảy lên thì tại chỗ lúc nãy hắn nằm mọc ra hai cành cây, thấy tập kích thất bại chúng nó nhanh chóng sinh trưởng, cành cây giống như mọc ra con mắt đánh về phía Dịch Hàn……

Chỗ ban đầu Lương đội trưởng nằm cũng mọc ra hai cành cây, tuy rằng y được Dịch Hàn kéo ra nên tránh được không bị cành cây đâm xuyên tim, nhưng lại bị đâm ở vùng bụng……

Cành cây xuyên qua bụng y, Lương đội trưởng không chút do dự lấy quân đao chặt đứt cành cây đang đâm ở vùng, bởi vì chặt đứt nên cành cây không có sự duy trì của bộ rễ, ở trên đất giãy giụa vài cái liền héo rút đi.

Dịch Hàn cũng rút ra quân đao, không chút lưu tình chặt đứt những cành cây đánh về phía hắn, bảo vệ Lương đội trưởng lui về phía sau……

Lương đội trưởng che lại bụng cùng Dịch Hàn chậm rãi lui về phía sau, quát lên với đồng đội chuẩn bị nhảy ra hỗ trợ hai người bọn họ: “Là mai phục, tập trung về hướng Tây Bắc phá vòng vây……”

Hắn cùng Dịch Hàn rút súng ra, nhắm đến bộ rễ không ngừng sinh trưởng trên mặt đất rồi bắn, từ trong viên đạn phụt ra một chất lỏng màu đen, chỉ chốc lát sau các cành cây liền ngừng sinh trưởng, giãy giụa vài cái trên mặt đất rồi héo rút.

Nhưng bọn họ không dám lơ là, bởi vì kẻ thù trong bóng tối vẫn chưa xuất hiện.

Các đội viên dần dần tụ lại xung quanh hai người bọn họ, cảnh giác nhìn bốn phía “Chẳng phải Bộ tình báo nói rằng tên tà tu này chuyên về hệ hỏa sao, tại sao bây giờ gã lại còn sử dụng được cả hệ mộc.”

Lương đội trưởng cảm nhận được sức lực trong cơ thể mình dần mất đi liền biết cành cây kia có độc, sắc mặt y có chút tái nhợt, liếc Dịch Hàn nói: “Dịch Hàn, tôi giao đội ngũ cho cậu…… Cậu bị làm sao vậy?”

Các đội viên sôi nổi nhìn qua, lúc này mới phát hiện biểu tình của Dịch Hàn có chút không đúng, sắc mặt hắn còn trắng hơn Lương đội trưởng.

Đầu Dịch Hàn đau muốn nứt ra, cơ hồ là dựa vào bản năng mới có thể chống đỡ, chuông cảnh báo trong lòng không ngừng reo lên, hắn cầm súng lên nói: “Chúng ta sẽ phá vòng vây từ phía nam, Lôi Đào, cậu đỡ đội trưởng đi phía trước, những người khác cùng tôi yểm trợ phía sau.”

“Từ phía nam? Nhưng chẳng phải bên kia là đầm lầy……”

“Đây là trực giác của tôi, phương hướng đó có thể à con đường sống duy nhất của chúng ta, đi mau!”

Lời này vừa nói ra, đại gia lại không hề nói nhiều, Lôi Đào bảo vệ Lương đội trưởng đi phía trước, những người khác cũng nhanh chóng lui về phía sau……

Tuy rằng bọn họ đều trong Đội Đặc Thù, nhưng Dịch Hàn cùng bọn họ không giống nhau, hắn giống như những dị sĩ trong quân bộ đều tu luyện công pháp, nghe nói những người như vậy ngũ cảm sẽ nhanh nhạy hơn, ngay cả trực giác cũng chuẩn hơn bọn họ rất nhiều.

Mà bọn họ với Dịch Hàn đều là đồng đội nhiều năm, đối với trực giác của Dịch Hàn bọn họ rất tin tưởng.

Ngay khi bọn họ vừa lui về, bụi cỏ phía trước rào rạt một trận, có người mắt tinh liền thấy một con kiến lửa rất to, sau đó là một đám đang hướng bọn họ bò tới……

“Đệt, là kiến lửa, chạy mau!”

Một nửa trang bị của bọn họ đều ném ở Tây Bắc, trang bị có thể sử dụng trong người còn rất ít nhưng vẫn đủ để bọn họ chống đỡ một trận nữa, đoàn người vừa đánh vừa lui về phía đầm lầy.

Tuy kiến lửa không dám tiến vào đầm lầy nhưng cũng không thể để nó dính vào người, không nói nó sẽ bị nó ăn thịt mà chất độc của nó có thể gây chết người.

Dịch Hàn cùng các đồng đội lui dần về phía sau, trong đầu chợt lóe, lập tức ném hết trang bị cho đồng đội, trên tay cầm chặt một cây súng ngắm, trầm giọng nói: “Tôi đi bắt kiến vua, các người bảo vệ đội trưởng lui về phía nam, nhớ kĩ là phía nam. "

Dứt lời rồi quay người đi vào bụi cỏ, không biết hắn làm cách nào thế nhưng lại có thể biên mất trước mặt bọn họ.

Các đồng đội ngạc nhiên nhỏ kêu một tiếng, Lôi Đào nhịn không được nói: “Phó đội trưởng làm sao vậy? "

Dịch Hàn hắn rất ít khi không nghe mệnh lệnh của đội trưởng.

Lương đội trưởng nhấp nhấp miệng nói: “Hắn nhất định là đã nhận ra cái gì đó, chúng ta đi trước. Đào tử, dẫn dụ đám kiến lửa lại đây, yểm hộ cho Dịch Hàn.”

“Vâng!”

Dịch Hàn một bên chịu đựng cơn đau đầu, một bên xuyên qua bụi cỏ kiên định đi về một phương hướng.

Hắn biết, kẻ đó đang tránh bên trong một cây đại thụ trong rừng, hắn không biết làm sao mà mình biết được, nhưng hắn chính là biết, thậm chí còn biết có một cây hoa có thể phát ra mùi hương huyễn hoặc tâm trí sinh trưởng ở dưới gốc cây đó.

Lúc này hắn không muốn mất thời gian tìm hiểu nhận tri này ở đâu ra, hắn chỉ biết, nhất định phải gϊếŧ được kẻ đó, nếu không bọn họ liền mất mạng ở nơi này, giống như ở trong trí nhớ……

Ý niệm hiện lên, mặt Dịch Hàn lạnh xuống, hai tay nắm chặt súng, ánh mắt càng thêm kiên nghị.

Bên dưới thân cây đại thụ, gã tà tu đang ngồi xếp bằng thông qua đôi mắt của kiến vua nhìn tình hình, nhìn bọn họ chật vật bất kham không ngừng lui bước, khóe miệng gã hơi nhếch lên, gã bất quá chỉ hút máu của hai phàm nhân thôi, vậy mà bọn họ vẫn luôn đuổi theo gã từ phía đến tận đây, nếu không phải kiêng kị vũ khí trong tay bọn họ, gã sao có thể bị mấy tên phàm nhân bức đến hoàn cảnh này?

Trong lúc đang nghĩ ngợi bỗng nhiên gã cảm nhận được gì đó, "Hoắc" một tiếng mở mắt ra, thân hình quay về phía sau, một viên đạn xẹt qua mặt gã, nóng rát trên mặt làm gã càng thêm bực, tay giơ lên, trên mặt đất mọc ra rất nhiều cành cây hướng bốn phía vung loạn xạ.

Thấy không trúng mục tiêu thân ảnh Dịch Hàn dần dần biến mất, cành cây ở bốn phía vung loạn cũng không có thu hoạch gì.

Dịch Hàn có chút bực bội nhưng biết kẻ thù ở trong tối, hắn không nên xúc động, bởi vậy thân ảnh lóe lên vài cái rồi hòa với màu sắc của một cành cây, đừng nói là ở xa nhìn, dù cho ở gần nhìn cũng nhìn không ra ở trên cây có người.

Lúc này Dịch Hàn đã giấu mình vào trên một nhánh cây, dù có bị những cành cây loạn xạ đánh trúng hắn cũng không kêu lên, cả người không động, mắt nhìn chằm chằm gã tà tu.

Thứ hắn không bao giờ thiếu là kiên nhẫn.

Mắt thấy gã sắp đi vào thân cây, lúc này Dịch Hàn mới điều chỉnh họng súng, đến khi gã tà tu gần như đã hoàn toàn hòa vào thân cây, hắn mời bắt đầu bắn, viên đạn bay thẳng đến xuyên qua trái tim của gã.

Tà tu mở to mắt không thể tin, gã muốn đi ra thân cây, nhưng bởi vì viên đạn chứa chất lỏng kì lạ nên gã không thể sử dụng pháp thuật để đi ra, gã cảm nhận được sức ép của thân cây, hô hấp ngày càng khó khăn……

Một màn này kỳ dị trùng hợp với ký ức trong đầu hắn Dịch Hàn dựa vào trên cây không nhúc nhích, khuôn mặt tái nhợt nhìn chằm chằm tình hình ở dưới mặt đất, một lát sau, một con mãng xà khổng lồ bò xuống từ một cây khác, mở miệng to ngậm lấy gã tà tu rồi rời đi.

Một màn này hắn từng thấy qua, thậm chí đã từng trải qua, nhưng... nhưng sao có thể?

Cơn đau dồn dập ở đầu làm hắn không rảnh nghĩ nhiều, tay hắn không ngừng cào lên thân cây bởi vì quá đau, trước mắt dần dần mơ hồ lên, Dịch Hàn kêu lên một tiếng rồi ngất xỉu.

Mà lúc này, đàn kiến lửa bởi vì chủ nhân chết lập tức kinh hoàng thất thố chạy tán loạn khắp nơi.

Đám người Lương đội trưởng vừa thấy liền biết Dịch Hàn thành công, bọn họ cũng không cần chạy trốn nữa, Lương đội trưởng bị thương nặng đang ở tại chỗ nghỉ ngơi, Lôi Đào mang theo người đi tìm Dịch .