Chương 43
Lý Huyền Lương khϊếp sợ nhìn Lý Lâm, có chút không thể tin: “Ngươi cái gì?”Lý Lâm cúi đầu xuống, thật lâu sau mới nói: “Ca, ta vẫn luôn rất thích ngươi.”
Lý Huyền Lương nghe xong, bất giác lui về sau mấy bước. Y chỉ tay về phía Lý Lâm, cả nửa ngày cũng nói không được tiếng nào. Y thầm hi vọng là do y hiểu sai, và ý của hắn muốn nói không phải là như thế.
Lý Lâm suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên, tư thái tựa như đánh canh bạc cuối cùng: “Ca, ta thích ngươi, bí mật này đã cất giấu trong lòng ta nhiều năm lắm rồi. Ta vẫn thường xuyên ngủ không được ngon, khi tỉnh lại liền mắng chửi bản thân mình đúng là một tên hỗn đản. Ta không dám tới gần ngươi, cũng không dám thổ lộ với ngươi, ta sợ khi ngươi biết sẽ xem thường ta, bỏ rơi ta. Mỗi ngày ta đều nơm nớp lo sợ, thần kinh căng ra như dây đàn. Hơn nữa, loại cảm giác này cứ càng ngày càng thống khổ hơn. Kỳ thực, ta vẫn cho rằng sẽ giấu ngươi cả đời, vĩnh viễn không bao giờ để cho ngươi biết. Bởi vì ngươi quá trì độn, nếu ta không tự mình nói ra thì ngươi cũng mãi mãi không nghĩ đến.”
Lý Lâm hít sâu một hơi, dụi dụi khóe mắt rồi nhìn thẳng về phía Lý Huyền Lương: “Cho đến khi ta gặp phải Mã Thần Nhất, sự tình mới biến thành như bây giờ. Ca, ngươi hận ta cũng tốt, không để ý đến ta cũng được, bây giờ ta sẽ đem toàn bộ sự tình từ đầu tới cuối nói cho ngươi biết. Nếu không, cứ để mãi trong lòng thế này thì ta không cách nào chịu nỗi. Ta biết rõ ta không giống người bình thường, ta chỉ thích nam nhân, và người ta thích nhất chính là ngươi. Những chuyện này Mã Thần Nhất đều biết hết. Hôm nay, ngươi mang mấy tấm ảnh này đến đây, có phải do hắn đưa cho ngươi không? Hắn uy hϊếp ngươi? Tên kia vốn không phải là người tốt, hắn là một kẻ cầm thú, ngươi đừng tiếp tục sống chung với hắn nữa.”
Lý Lâm nhìn tấm ảnh trong tay, nói tiếp: “Lúc đó, ta không biết khống chế bản thân, lại không hiểu chuyện. Ta vẫn hay nhìn trộm ngươi tắm hoặc thay quần áo, còn có thể nhìn đến đỏ mặt tía tai. Nhưng ta rất sợ ngươi biết rồi sẽ chán ghét ta, cho nên ta chỉ dám ở phía sau mà lén lút. Đến khi lớn hơn một chút, ta càng lúc càng nhịn không được du͙© vọиɠ của mình, có mấy lần ta đã lén cho ngươi uống thuốc ngủ rồi lấy tay làm…”
Lý Huyền Lương nghe đến đây, quả thật không cách nào tin được, đôi môi run rẩy dữ dội.
Lý Lâm cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mặt Lý Huyền Lương, “Khi ngươi học lên cao trung, có lần ta đã đến trường học để đón ngươi về nhà. Lúc ấy, ngươi đang nằm ngủ trên bãi cỏ cạnh sân trường, xung quanh không hề có ai. Ngươi xinh đẹp như vậy, khiến cho ta… giống như bị ma xui quỷ khiến, ta đã… Kết quả, ta bị cái tên ma quỷ Mã Thần Nhất kia bắt gặp. Tên hỗn đản ấy tìm một đám nam sinh trong trường đến chặn đường ta, uy hϊếp ta. Ta quả thật rất sợ hãi, bọn chúng đông như vậy, ta không biết phải làm sao mới có thể thoát khỏi bọn chúng. Tên cầm thú kia từ trong tay ta cướp đi tất cả ảnh chụp của ngươi, còn nói sẽ đem cho ngươi nhìn…”
Lý Huyền Lương mặt mày tái nhợt nhìn Lý Lâm. Y như thế nào lại có một đứa em trai như vậy? Người này chính là Lý Lâm sao? Cái người có một khoảng thời gian hết sức khả ái thường làm nũng với y chính là Lý Lâm? Đây là đứa em trai do một tay y chăm sóc? Tại sao lúc này thoạt nhìn hắn giống y như một tên súc sinh chứ? Y sao có thể có một đứa em trai như hắn?
Lý Lâm hối hận nói: “Ca, ta biết ta không phải tốt đẹp gì, nhưng tên Mã Thần Nhất kia lại càng không phải là người tốt. Hắn chẳng những đoạt hết ảnh chụp của ngươi, sau đó còn ngược lại mang ra uy hϊếp ta. Kỳ thực, mỗi ngày mỗi ngày ta đều bị cắn rứt lương tâm, ta hận bản thân mình đến chết. Ta sợ nhìn thấy ngươi, sợ tới gần ngươi, sợ nói chuyện với ngươi. Ta thực sự không xứng đáng làm em trai ngươi. Khi Mã Thần Nhất uy hϊếp ta, điều ta sợ nhất không phải là hắn nói cho ngươi biết, cũng phải sợ sự uy hϊếp của hắn, điều ta sợ nhất chính là hắn đem ảnh chụp truyền ra ngoài cho mọi người đều biết. Ta một điểm cũng không muốn tổn hại ngươi, cho nên hắn nói gì ta đều nghe nấy.”
Lý Huyền Lương tựa người vào tường, cảm thấy cơ thể lạnh như băng, lạnh đến lợi hại. Y nắm chặt nắm tay, thanh âm run rẩy: “Ngươi có gởi những tấm ảnh này ra nước ngoài cho Mã Thần Nhất không?”
Lý Lâm nghe vậy, sắc mặt xám như tro tàn. Ấp úng mãi, hắn mới mở miệng nói: “Khi ấy Mã Thần Nhất phải xuất ngoại, ta thực sự cao hứng vô cùng, rốt cuộc ta có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn rồi. Nhưng mà, hắn lại tiếp tục liên lạc với ta, nói rằng hắn muốn ta chụp thêm mấy tấm hình của ngươi, sau đó gởi qua cho hắn. Ta đành phải… Nhưng ngươi yên tâm, những tấm ảnh chụp đó rất bình thường. Từ khi lên cao trung thì ta đã dọn ra ngoài ở, căn bản không có cơ hội chụp lén ngươi nữa. Ta ở bên ngoài ăn chơi lêu lỏng, tỏ thái độ lạnh nhạt với ngươi, tất cả những chuyện này đều do ta bị tên hỗn đản ấy ép buộc. Hắn không cho ta ở chung với ngươi, cũng không cho ta và ngươi chuyện trò nhiều, lại càng không chấp nhận cho chúng ta liên hệ. Nếu không, hắn sẽ phát tán mấy tấm ảnh chụp ra ngoài. Ta sợ hắn, thật sự rất sợ. Hắn có tiền thì có thể làm được mọi chuyện. Chỉ cần hắn động một ngón tay, ngươi sẽ bị hắn phá hủy, cho nên ta chỉ biết làm theo những gì hắn bắt ta làm.”
“Ngươi… ngươi bị người ta quay đoạn phim NP, còn có hợp đồng nữa, có phải đều do các ngươi lừa gạt ta không?” Lý Huyền Lương đột nhiên nghĩ đến chuyện này, cao giọng hỏi, mắt nhìn thẳng vào Lý Lâm, trong thanh âm tràn ngập phẫn uất.
Lý Lâm lại cúi đầu xuống, khó khăn lên tiếng: “Ca, chuyện đó là do bản thân ta hỗn đản, ta là Vương An. Ta bị người ta chuốc thuốc, khi tỉnh lại lập tức hối hận. Thế nhưng ta thực sự tìm không được người có thể giúp ta, không còn cách nào khác đành phải đi tìm Mã Thần Nhất. Chuyện đĩa ghi hình đó hắn không hề hay biết, nhưng hắn đồng ý giúp ta mua lại với giá cao, tất nhiên điều kiện tiên quyết chính là ta phải diễn kịch với hắn cho ngươi xem. Xin lỗi, ca… Lúc đó ta chỉ là bất đắc dĩ thôi, anh chụp của ngươi còn nằm trong tay hắn, ta không thể không nghe lời hắn được, ta không có biện pháp. Ta thực sự đã sai rồi, xin lỗi ngươi, ca, ngươi cứ đánh ta đi. Ta là một tên hỗn đản, ta không phải con người, ta không xứng đáng làm em trai ngươi, ngươi hãy đánh ta đi.” Nói rồi, Lý Lâm cầm tay Lý Huyền Lương, tự tát vào mặt mình.
Lý Huyền Lương cả nhìn cũng không muốn nhìn Lý Lâm nữa. Y giật tay ra, lảo đảo bước ra bên ngoài. Nhận thấy tinh thần của y có chút không ổn, Lý Lâm vội chạy lên phía trước kéo tay y, kêu một tiếng “Ca.” Không ngờ, y lại giơ tay tát hắn một cái, mạnh đến nỗi làm khuôn mặt hắn lệch hẳn qua một bên. Nhìn hắn, biểu tình của y vô cùng phẫn nộ, quát: “Ngươi đừng bao giờ gọi ta là ca nữa. Ta không có đứa em trai như ngươi.”
Lý Lâm bưng mặt đứng sững sờ tại chỗ. Những lời này không phải hắn đã sớm đoán được từ trước hay sao? Hắn đã làm nhiều chuyện kinh tởm như vậy, đây là cái giá hắn phải trả. Mối quan hệ anh em của hắn và y rốt cuộc đã đi đến hồi kết, bởi vì hắn đã không còn nhìn thấy sự quan tâm cưng chiều cùng sự tiếc nuối vì không dạy bảo được hắn đàng hoàng trong mắt y như lúc xưa. Những điều này, đều do một tay hắn tạo thành, không phải sao?
Lý Huyền Lương nhìn bàn tay trắng bệch đã trở nên ửng đỏ của mình, cắn răng mở cửa bước ra ngoài. Ngoài trời không biết từ lúc nào đã rơi xuống một cơn mưa phùn nồng đậm, sương mù che kín cả tầm nhìn.
Cúi đầu nhìn đôi giày bị nước mưa làm cho sũng nước, khóe miệng tái nhợt của y đột nhiên hiện ra một nụ cười thảm. Một người là em trai ruột của mình, một người là nam nhân luôn miệng nói ta yêu ngươi, thế mà hai người đó lại cấu kết với nhau, xem y như một món đồ chơi mà lừa dối bỡn cợt. Y ngẩng đầu lên, để mặc cho nước mưa gột rửa gương mặt của mình. Kế đó, nước mắt cũng nhịn không được nữa mà chảy xuống. Từ sâu dưới đáy lòng, y không ngừng tự hỏi rốt cuộc y đã làm ra chuyện thương thiên hạ lý gì mà ông trời phải nghiêm phạt y như thế?
Vốn dĩ y cứ cho rằng chuyện đĩa ghi hình Lý Lâm đã khiến Lý Lâm hối cải, quyết tâm làm lại từ đầu. Đối với hắn, y luôn tràn ngập hi vọng. Thế nhưng, kết quả… hóa ra toàn bộ đều do y tự mình ngu xuẩn mà tưởng tượng ra.
Thậm chí gần đây y còn nghĩ rằng, nếu như Mã Thần Nhất thật sự muốn sống chung với y, y sẽ nguyện ý thử chấp nhận hắn. Lúc này ngẫm lại, chỉ thấy bản thần còn ngu ngốc hơn một tên đần độn.
Kinh tởm cùng xấu xí, lừa gạt cùng dối trá, tất cả như đồng loạt bủa vây lấy y. Những tấm ảnh chụp đả kích, chân tướng sự thật tàn khốc khiến y đột nhiên nảy sinh cảm giác chán ghét đối với thế giới này, thậm chí còn chán ghét chính bản thân mình. Miễn cưỡng tựa vào một thân cây, y nôn thốc nôn tháo, thế nhưng cái gì cũng đều không nôn ra được. Tuy nhiên, trong ngực y vẫn còn thấy buồn nôn vô cùng, đáy lòng hết sức khó chịu. Không có phương hướng, y mờ mịt bước đi trên đường, trong cơn mưa liên tục tìm kiếm một chỗ cho y dung thân, một chỗ y có thể lẩn trốn, tìm kiếm một người có thể xoa dịu vết thương của y, giúp y có thêm nghị lực mà đương đầu với sóng gió. Vậy mà, y đột nhiên phát hiện ra, trong thế giới này, trong thành phố này, tựa hồ không có bất cứ nơi nào cho y dung thân. Y căn bản không có chỗ để đi, cũng không có chỗ để trốn.
Chỉ có thể một mình cô quạnh trong cơn mưa, không có phương hướng cũng không thể nhìn thấy bất cứ điều gì. Xung quanh là cơn mưa bụi băng lãnh cùng bầu trời hôn ám, cho đến khi cả người y ướt đẫm.
Khi Mã Thần Nhất về nhà thì sắc trời đã tối. Nếu không phải công ty có việc quan trọng, hắn vốn dĩ muốn về sớm hơn một chút. Bởi vì trước đó mấy ngày, hắn đã đặt làm từ nước ngoài một cặp nhẫn cưới, hôm nay cuối cùng đã nhận được rồi. Mở chiếc hộp tinh xảo ra, hắn nhìn thoáng qua cặp nhẫn, quả nhiên rất đẹp. Hắn cảm thấy hết sức thỏa mãn, hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc, trên mặt mỗi chiếc đều khảm nạm năm viên kim cương, ngụ ý là… ngươi có nguyện ý trở thành một nửa của ta hay không? Phía bên trong còn khắc tên của hắn cùng Lý Huyền Lương.
Khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên tạo thành một nụ cười hưng phấn. Tràn đầy sung sướиɠ khi tưởng tượng ra phản ứng của Lý Huyền Lương lúc nhận được chiếc nhẫn này, hắn nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại, bỏ vào túi.
Xe vừa dừng trước cửa, hắn vội vã chạy vào nhà, mở cửa phòng ngủ ra, thấy bên trong phòng không có mở đèn, còn Lý Huyền Lương đang lẻ loi nằm co rúm trên giường. Hắn bước vào phòng, cởϊ áσ khoác ra, hết sức nhẹ nhàng tiến lại gần nhìn y một chút, thấy y cứ cúi đầu, vùi mặt vào gối mà ngủ, mũi thở dốc nặng nề. Bị cảm rồi sao? Sờ tay lên trán y, quả nhiên có hơi nóng, hắn cũng không đành lòng đánh thức y dậy. Đi qua đi lại cả nửa ngày trong phòng, cuối cùng hắn cũng lấy hộp nhẫn từ trong túi ra, quan sát xung quanh khắp một lượt, cuối cùng quyết định đặt trên bàn. Suy nghĩ một chút, lại cầm lấy, đặt lên chiếc tủ đầu giường. Một lần nữa, hắn vẫn cảm thấy không ổn. Vì vậy, hắn đi vào nhà bếp, đặt phía trên tủ lạnh, hơn nữa còn cố ý đặt ngay gần cửa tủ lạnh. Như vậy, sáng mai khi Lý Huyền Lương mở cửa tủ lạnh ra, chiếc hộp sẽ rơi xuống. Cứ nghĩ đến dáng vẻ kinh ngạc của y, hắn lại nhịn không được mà nở nụ cười, cảm thấy như vậy là ổn lắm rồi. Vỗ vỗ tay như tự tán thưởng, hắn lui về sau hai bước. Đại công cáo thành.
Sáng sớm hôm sau, lúc Mã Thần Nhất còn đang ôm Lý Huyền Lương thức dậy, cảm thấy nhiệt độ cơ thể của y rất cao, rất khô nóng. Hắn vội vã lay tỉnh y, kêu y ngồi dậy uống thuốc hạ sốt. Miễn cưỡng mở mắt ra, thấy gương mặt của hắn, y lập tức nhắm mắt lại, trả lời: “Một lát nữa sẽ uống.”
Mã Thần Nhất đặt thuốc cùng nước lên cái tủ bên cạnh, trước khi đi làm còn dặn đi dặn lại rằng y đừng quên uống thuốc.
Đầu Lý Huyền Lương đau đến lợi hại. Y ho khan vài tiếng, loạng choạng đứng lên tìm y phục mặc vào. Lúc mặc quần dài, y thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Từ trong tủ quần áo, y tùy tiện lấy ra một cái túi xách, đem vài bộ quần áo còn sót lại của mình bỏ vào trong đó, kế tiếp lại vào phòng tắm đem mấy dụng cụ cá nhân của mình ra, sau đó xoay người đi lấy đôi giày thể thao, chà rửa cho sạch sẽ, bỏ luôn vào túi xách. Mấy bộ quần áo Mã Thần Nhất mua cho y, y không hề mang theo, toàn bộ đều để lại trong tủ. Kể cả cái khăn mặt cũng là thuộc về y. Sau đó, y kéo khóa túi xách lại, nhưng đôi tay cứ run rẩy không ngừng, phải ba lần bốn lượt mới xong xuôi mọi chuyện. Vô lực ngồi xuống giường, y vỗ vỗ cái trán nóng như lửa đốt mình, có chút hoa mắt. Lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, y lục lọi từ trong túi ra chiếc điện thoại rồi nghe máy.
Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Cao Lộ: “Lý Huyền Lương, chuyện hôm qua ta nói ngươi có còn nhớ hay không? Hôm nay là thời hạn cuối cùng ta đưa ra cho ngươi, ngươi cứ nói thẳng đi, ngươi đi hay là không đi? Ảnh chụp ta đã rửa xong rồi…”
Cao Lộ còn chưa nói xong, Lý Huyền Lương đã tắt máy, sau đó trực tiếp tắt nguồn. Đôi môi có chút run rẩy, y lấy tay che ngang trán, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Nửa ngày sau, y mới chậm rãi đứng dậy, khom lưng đi về phía trước từng bước một, cho đến khi cảm thấy hô hấp ổn định hơn. Ra đến cửa chính, y đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ra phía sau một chút, viền mắt như nóng lên, tầm nhìn cũng không còn rõ nét nữa. Đưa tay lên dụi mắt, y nhận ra tất cả mọi thứ trong phòng vẫn giống hệt như lúc trước, không vì y rời đi mà thay đổi chút nào. Y cúi đầu, mỉm cười cay đắng, xoay người mở cửa. Ra ngoài rồi y mới rút chìa khóa nhà ra, khi đi ngang qua hòm thư thì tiện tay ném chìa khóa vào đó, nghe được một thanh âm thanh thúy vang lên. Quay về sau nhìn thoáng qua căn nhà thêm lần nữa, trong mắt y là một mảnh tối tăm mờ mịt, phảng phất như đêm đen tĩnh mịch. Sau đó, y thật sự rời đi, không hề quay đầu lại nữa.
Bến xe người đến người đi, thanh âm ầm ĩ không ngừng. Thế giới lớn như vậy, tựa hồ như mỗi người đều có nơi để đi, đều có một nơi thuộc về mình. Ho khan vài tiếng, y xuất tiền ra mua vé xe, ánh mắt vô định nhìn đoàn người lần lượt bước lên xe lửa. Sau một hồi còi dài, xe lửa từ từ lăn bánh, gào thét khi đi ngang qua giới tuyến với những con người sống trong thành phố này. Chuyến xe nặng nề mang theo rất nhiều giấc mộng hão huyền, cũng đồng thời mang theo rất nhiều hồi ức, cho đến cuối cùng dần dần chìm vào tĩnh lặng.
Có một chuyện Lý Huyền Lương không biết chính là… có một người vẫn nhìn theo y từ lúc y lên xe lửa. Đến khi chuyến xe lăn bánh, người nọ mới chậm rãi mỉm cười, trong tay hắn cũng xách theo hành lý. Khi xe lửa khuất bóng sau một khúc quanh, hắn quay đầu gọi một chiếc taxi, chạy thẳng đến sân bay. Nhìn cảnh sắc trôi qua vùn vụt bên ngoài cửa xe, gương mặt Cao Lộ hiện lên sự vui vẻ vì đã trả được thù. Nụ cười của hắn đầy dữ tợn, Mã Thần Nhất à Mã Thần Nhất, ngươi không phải rất yêu Lý Huyền Lương sao? Yêu đến nỗi sẵn sàng chết vì y? Bây giờ, bảo bối của ngươi đã đi rồi, không còn ở cạnh ngươi nữa, ngươi phải làm sao đây?
Năm đó ngươi không để ý đến nỗi thống khổ của ta mà chịu ở lại, không để ý ta lấy cái chết ép buộc ngươi, khăng khăng về nước chính là vì nam nhân kia, đúng không? Ha hả, ngươi chưa từng bị tổn thương, cho nên ngươi vĩnh viễn không biết lúc đó ngươi đã khiến ta thống khổ thế nào. Lúc này, ta muốn ngươi phải nếm thử tư vị bị người mình yêu vứt bỏ, khiến ruột gan ngươi như đứt ra thành từng khúc, sống không bằng chết.
Ta từng nói qua, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng. Ngươi biết không, khi ta nghe được các ngươi đang sống chung một nhà thì ta có bao nhiêu căm hận? Ta đố kị, Cao Lộ ta xin thề, nếu ta không thể chiếm được ngươi, ta tuyệt đối cũng không để cho người kia dễ dàng có được. Ta muốn ngươi phải trả một cái giá đắt như ta, ta muốn ngươi hiểu rõ Cao Lộ này không phải kẻ ngươi có thể thích thì chơi đùa, chán thì vứt bỏ như một thứ rác rưởi. Ta từ bỏ công việc ở nước ngoài để về nước là vì cái gì? Ha ha, là để cho hạnh phúc ngươi vừa đạt được bị hủy diệt triệt để.
Mã Thần Nhất, không có người yêu thương bên cạnh, ngươi sẽ thế nào đây? Ngươi có thể thống khổ không? Có thể phát cuồng không? Có nửa đêm giật mình tỉnh giấc, sờ vào vị trí bên cạnh rồi phát hiện ra ngươi kia không nằm đó mà rơi lệ không? Tư vị này chắc chắn không hề dễ chịu. Lúc trước ngươi khiến ta chịu nhiều đau khổ, hiện tại ta đem hết thảy trả lại cho ngươi. Ta xem ngươi phải đi đâu để tìm ra người mà ngươi yêu. Thiên hạ rộng lớn, một mình ngươi cứ chậm rãi mà tìm, có lẽ cả đời này đều vĩnh viễn tìm không được. Đây là cái giá ngươi đã nợ vì phụ bạc ta, hãy từ từ hảo hảo mà hưởng thụ!
Máy bay vừa nhanh chóng rời khỏi mặt đất thì gặp phải một trận cuồng phong. Bay về phía không trung, lướt qua tầng tầng lớp lớp mây mù, biến mất tại nơi chân trời. Cao Lộ tựa người vào cửa sổ máy bay, nhìn xuống bên dưới, dùng khẩu hình miệng nói rằng: Tái kiến, người mà ta đã từng yêu, đây là lễ vật cuối cùng ta tặng cho ngươi. Từ nay về sau chúng ta sẽ không gặp lại ngươi nữa, vĩnh biệt.
Cuối cùng, hắn chậm rãi đặt tay lên môi, hướng về phía thành phố bên dưới những tầng mây làm một động tác hôn gió. Sau đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười vô cùng đẹp đẽ…