Chương 42
Cuối tuần, Mã Thần Nhất mua hai vé xem phim, dự định đến tối sẽ lái xe chở Lý Huyền Lương đi xem. Vốn còn tưởng là phim võ hiệp, kết quả lại đổi thành phim tình cảm. Hai người ngồi xem cả nửa ngày, quả thật là phát ngán tới cực điểm, chỉ lãng phí thời gian mà không có ý nghĩa gì.Ngồi bên cạnh là một đôi tình nhân, khi cô gái vừa ngồi xuống thì lập tức cố gắng dựa sát vào Mã Thần Nhất. Phim bắt đầu chiếu, tiếng ăn bỏng ngô như sấm nổ của cô ta tức khắc vang lên. Hơn nữa, mẹ ơi, nữ diễn viên chính xấu đến muốn thổ huyết, ngươi xem diễn xuất của nàng ta tệ hại đến mức nào, đôi mắt trố ra như mắt trâu, còn cái miệng thì rộng khủng khϊếp, y như một cái bát to, dường như có thể chứa cả mấy quả trứng gà a. Nam diễn viên chính càng thảm hại hơn, người như vậy sao có thể trở thành diễn viên chứ? Với cái nhan sắc đó mà có thể làm diễn viên điện ảnh, thực sự mắc cười muốn chết, còn tệ hơn mấy diễn viên quần chúng hay mấy tên lính cầm cờ. Nội dung bộ phim thì không cần nói, ngu ngốc đến cực điểm. Cả nhà sản xuất lẫn đạo diễn không biết nghĩ thế nào mà cho ra đời một tác phẩm như vậy…
Cuối cùng, ngay cả Mã Thần Nhất cũng phải khó chịu cau mày. Bạn trai cô gái căn bản không biết làm sao, chỉ đành liên tục đút bỏng ngô cho cô gái, tựa như muốn dùng bỏng ngô để ngăn cản cô gái nói chuyện.
Tuy nhiên, Lý Huyền Lương lại cảm thấy bộ phim này không đến nỗi hoàn toàn là rác rưởi. Mặc dù nó nhảm nhí, nhưng lại tiềm ẩn một đóa Bạch Liên Hoa. Và đóa Bạch Liên Hoa này chính là nam diễn viên phụ. Anh ta diễn xuất tốt, gương mặt cũng đẹp trai. Nếu xét trên góc độ một người diễn viên mà nói, anh ta diễn rất đạt. Nhưng nếu xét trên góc độ ngược lại thì anh ta diễn rất kém. Bởi vì anh ta hoàn toàn khác biệt so với tổng thể bộ phim, giống như anh ta mới là trung tâm của bộ phim vậy. Diễn xuất sinh động, có cảm xúc, cũng không rõ là đang diễn bi kịch hay hài kịch, cư nhiên gắt gao ngăn cản hai nhân vật chính tỏa sáng, dứt khoát chỉnh bộ phim này thành của riêng anh ta. Đoạn cuối phim khi anh ta chết, cô gái ngồi bên cạnh cũng hoàn toàn tan vỡ, ném gói bỏng ngô xuống đất, kích động nhào vào trên vai Mã Thần Nhất mà gào khóc. Nhất thời, cả bạn trai của cô gái cùng Lý Huyền Lương đều trở nên ngây dại. Cô gái này không phân biệt được giữa phim ảnh và đời thực hay sao?
Mã Thần Nhất tỏ vẻ chán ghét đẩy cô gái sang một bên, sau đó đứng dậy kéo Lý Huyền Lương ra ngoài. Bạn trai cô gái hết sức xấu hổ nhìn Mã Thần Nhất với ánh mắt áy náy, nhưng sắc mặt hắn vẫn tối sầm, mau chóng rời khỏi rạp chiếu phim. Vừa lên xe, hắn lập tức cởϊ áσ khoác ra, ném sang bên cạnh, biểu tình có chút không tốt, dọc đường đi cũng không hề nói chuyện.
Về đến nhà, hắn ném ngay chiếc áo khoác vào trong đống quần áo bẩn. Lý Huyền Lương nhớ rõ là trước khi đi xem phim hắn mới mặc chiếc áo đó, hiện tại không biết hắn đang tức giận cái gì? Lẽ nào hắn đã chán ghét nữ nhân đến mức độ này rồi sao? Ngay cả đυ.ng chạm một chút cũng không thể? Mà cũng đúng, tới tận bây giờ y chưa từng thấy hắn có quan hệ gì với nữ nhân, tựa hồ như con mẹ nó nhìn cũng không thèm nhìn.
Vì vậy, đang ngồi trên sô pha, Lý Huyền Lương đột nhiên nhớ tới lần trước khi y đi du lịch có mua một bức tượng điêu khắc gỗ, dự định tặng cho Mã Thần Nhất. Sau đó lại xảy ra chuyện khiến y cất luôn vào ngăn tủ, thiếu chút nữa đã hoàn toàn quên béng. Y vội đứng dậy, lấy bức tượng từ trong ngăn tủ ra.
“Này, tặng cho ngươi.”
Khi Lý Huyền Lương đưa bức tượng điêu khắc gỗ cho Mã Thần Nhất, hắn đang mặc áo ngủ, lập tức nghi hoặc nhìn thật kỹ.
Nhận ra l*иg trúc dưới đất, khóe miệng hắn bỗng nhiên tràn ngập tiếu ý: “Lần trước ngươi đi du lịch trở về, không phải đã nói thứ này không phải cho ta sao?”
Lý Huyền Lương nghe xong, gương mặt cứ lúc trắng lúc đỏ. Y giơ tay ra, dự định đoạt bức tượng về, “Ngươi không thích thì thôi, ta tặng cho người khác.”
Mã Thần Nhất vội vã đem bức tượng tránh ra xa, không dám đùa dai nữa: “Đã cho ta rồi thì chính là của ta, đừng hòng đòi lại.” Nói xong, hắn cúi đầu nhìn ngắm bức tượng, miệng liên tục lẩm bẩm ra vẻ thích thú.
Lúc này, Lý Huyền Lương mới rút tay về. Mã Thần Nhất nhìn ngắm một hồi thì trang trọng đặt bức tượng trở vào trong tủ. Lý Huyền Lương thấy vậy, liếc mắt nhìn hắn, có chút không hiểu: “Đặt vào tủ làm gì?” Không phải tượng điêu khắc là dùng để trang trí sao?
Mã Thần Nhất sắp xếp xong xuôi rồi mới quay sang ôm Lý Huyền Lương, hôn y một cái: “Ta phải cất giữ thật kỹ, bởi vì đây là món quà đầu tiên ngươi tặng cho ta, có ý nghĩa kỉ niệm.” Dứt lời, càng ôm chặt y hơn, “Tiểu Lương, ngươi tặng thứ này cho ta, ta phải làm sao để báo đáp ngươi đây?”
Lý Huyền Lương xoa xoa mặt, bĩu môi nói: “Vậy đem tiền ta dùng để mua bức tượng trả lại cho ta đi.”
Mã Thần Nhất cười cười, ôm Lý Huyền Lương ngã xuống giường, nói: “Yên tâm, tất cả mọi thứ của ta đều thuộc về ngươi. Nếu ngươi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy.”
Lý Huyền Lương bị Mã Thần Nhất mạnh mẽ đẩy ngã rồi đặt xuống một nụ hôn nồng nhiệt. Đến khi hắn hoàn toàn cởi sạch áo thun cùng quần jean của y, giãy dụa cũng biến thành rêи ɾỉ, gương mặt đỏ bừng đình chỉ mọi phản kháng.
Mã Thần Nhất mê muội nhìn gương mặt đỏ ửng của Lý Huyền Lương, nhịn không được nhẹ nhàng đưa tay ra vỗ về đôi môi đỏ hồng mềm mại đó, kế tiếp không thể kiềm chế được mà cúi đầu xuống hôn. Lý Huyền Lương nằm nghiêng trên giường, đôi mắt khép hờ, mặc dù trên mặt vẫn có chút không được tự nhiên nhưng y vẫn chậm rãi mở miệng ra tiếp nhận Mã Thần Nhất. Từng ngón tay thon dài sạch sẽ bị hắn nắm chặt, giữ trong lòng bàn tay. Lần này, y không ngăn cản hay chống cự như mọi lần khác, thậm chí còn nhẹ nhàng phối hợp với hắn, để một phần thân thể hắn hòa vào trong miệng mình, dây dưa triền miên không dứt.
Không cần ngôn ngữ, chỉ dựa theo những phản ứng của thân thể Lý Huyền Lương thì Mã Thần Nhất đã cảm nhận được rồi. Hắn dừng lại, lập tức đáy lòng kích động như muốn phát cuồng. Tiểu Lương rốt cuộc… có thể tiếp nhận hắn rồi sao? Vô cùng cẩn trọng ôm lấy nam nhân đang thở dốc dưới thân, hắn có chút run rẩy như không dám tin tưởng đây là sự thật. Vừa hôn y, trong miệng hắn vừa không ngừng trong vô thức lẩm bẩm cái tên của Lý Huyền Lương.
Đêm khuya, hai thân thể như hòa vào nhau làm một…
……
Bình thường, Mã Thần Nhất hầu như không có ngày nghỉ, cuối tuần vẫn phải đi làm. Sáng hôm sau, khi Lý Huyền Lương rời giường thì hắn đã lái xe đi. Y tắm rửa rồi thay một bộ y phục thoải mái, đi vào nhà bếp nấu vài món ăn. Đang chuẩn bị, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lý Huyền Lương hơi ngạc nhiên, bởi vì vừa mở cửa, người trước mắt cư nhiên là Cao Lộ.
Đứng ngoài cửa, Cao Lộ vừa cười vừa nói: “Lý Huyền Lương, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lý Huyền Lương nhíu nhíu mày, hai tay đút trong túi quần, cả người tựa vào cửa: “Thật không tiện, Mã Thần Nhất không có ở nhà.”
Cao Lộ mặc quần một bộ quần bằng da màu bạc, bên hông là chiếc thắt lưng tinh xảo. Hắn nói: “Không quan trọng, ta không tới tìm hắn, mà là tìm ngươi.”
Lý Huyền Lương nghi ngờ nhìn Cao Lộ. Nói thật, y đối với hắn một điểm hảo cảm cũng không hề có, càng đừng nói là muốn trò chuyện với hắn. Vì vậy, y cự tuyệt: “Lát nữa ta phải ra ngoài, không có thời gian.”
Cao Lộ mỉm cười xán lạn: “Đừng cự tuyệt nhanh như vậy, chỉ một lúc thôi, không làm mất nhiều thời gian của ngươi đâu.” Nói xong, bước vài bước lên bậc thang, nhìn thẳng vào Lý Huyền Lương: “Thế nào? Ngươi sợ ta sao?” Cằm của hắn vốn khá cao, lúc này khi ngước lên càng tạo thành một loại tư thái cao ngạo.
Lý Huyền Lương thấy được trong mắt Cao Lộ là sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Y do dự một chút, cự tuyệt chính là sợ hắn sao? Buồn cười, hắn có cái gì làm cho y sợ? Nghiêng người sang một bên, y để hắn vào nhà.
Cao Lộ đi dạo xung quanh một vòng, sau đó ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách. Lý Huyền Lương rót một ly nước cho hắn, đặt ở đối diện, “Ngươi muốn nói cái gì với ta thì nói đi.”
Cao Lộ nhìn ly nước trong tay, khuấy khuấy vài cái, sau đó dời ánh mắt về phía Lý Huyền Lương: “Khi nào ngươi rời đi?”
Khóe miệng Lý Huyền Lương co rúm, hỏi ngược lại: “Ngươi đang ra lệnh cho ta?”
Cao Lộ nhún nhún vai, không hề phủ nhận chút nào: “Ngươi xem đây là mệnh lệnh cũng được.”
Lý Huyền Lương nổi giận, “Ngươi dựa vào cái gì?” Tên Cao Lộ này có bệnh không vậy? Y rời đi hay không hình như không liên quan đến hắn chút nào.
Cao Lộ thản nhiên đích nở nụ cười, khoát khoát tay áo, sau đó mở túi xách đeo trên người ra, đặt xuống dưới bàn trà một xấp ảnh chụp, “Ngươi trước tiên đừng hỏi, cứ tự nhìn đi rồi sẽ hiểu.”
Lý Huyền Lương nghi hoặc nhìn hắn một cái, cầm xấp ảnh chụp lên, lập tức mặt y trở nên tối sầm, lông mày giật giật căng thẳng. Động tác đôi tay nhất thời vừa nhanh vừa lộn xộn, khi xem đến tấm ảnh cuối cùng thì toàn thân đều run rẩy dữ dội.
Những tấm ảnh chụp Cao Lộ đưa ra, người bên trong tất cả đều là y, từ khi còn non nớt lúc học tiểu học cho đến khi trưởng thành lúc học đại học. Hình khỏa thân có, hình khi đang tắm có, kể cả hình mặc nội y say ngủ cũng có luôn, vẻ mặt ngây thơ diễm lệ. Có vài tấm thậm chí còn đặc tả phóng đại từng bộ phận lõα ɭồ trên cơ thể, đặc tả gương mặt khi ngủ say. Lý Huyền Lương phẫn nộ đứng dậy, chỉ vào mặt Cao Lộ, lớn tiếng mắng: “Mấy tấm ảnh này… từ đâu mà ngươi có?”
Cao Lộ lấy bật lửa ra, châm một điếu thuốc, động tác dịu dàng như nữ sinh. Thoải mái duỗi thẳng đôi chân, hắn mỉm cười nhìn gương mặt giận dữ của Lý Huyền Lương, “Ngươi đoán không ra sao? Ngoại trừ Mã Thần Nhất, ta còn có thể lấy được những tấm ảnh hết sức đặc sắc này từ đâu?”
Lý Huyền Lương căn bản là không tin những lời Cao Lộ nói. Khi còn học sơ trung (cấp 2 bên mình), y chưa hề quen biết Mã Thần Nhất, làm sao Mã Thần Nhất có khả năng chụp những tấm ảnh này? Hơn nữa, nếu dựa theo thời gian thì mấy tấm ảnh này đều chụp vào lúc y ở trong trạng thái vô ý thức? Làm sao có khả năng đây chứ? Khi ngủ y luôn luôn đóng cửa, lẽ nào hắn lại xuyên tường vào trong?
Cao Lộ cười nhạt: “Không tin? Ha hả, ta không hề lừa ngươi, những tấm ảnh này đều là lấy từ chỗ Mã Thần Nhất. Khi chúng ta sống chung ở nước ngoài, có người đã đóng gói gởi cho hắn, hắn cứ tưởng rằng ta không biết. Bất quá, điều ta không hề nghĩ tới chính là người trong ảnh chụp chính là ngươi. Mã Thần Nhất vừa nói muốn chia tay với ta, ta liền nhân lúc hắn không có ở nhà hốt sạch một mẻ, cất giữ cẩn thận bên người trong bất cứ tình huống nào. Quả nhiên, lần này thật sự có thể dùng tới rồi.”
Phun ra một làn khói thuốc, hắn mỉm cười vô tội: “Ảnh chụp thật tuyệt, tất cả đều hiện rõ nét một thiếu niên xinh đẹp đang lõa thể, rất đáng xem. Tuy ta có điểm đố kị nhưng vẫn phải thừa nhận ngươi lớn lên tuấn tú vô cùng, gương mặt ngây thơ khiến người ta phải thương yêu. Khuôn mặt trái xoan cân đối hoàn hảo, chắc là lúc mười lăm mười sáu tuổi phải không? Thực đúng là hồi ức tuổi trẻ, eo nhỏ chân dài khiến ánh mắt mọi người không kiềm chế được mà đắm chìm vào trong đó. Ta đoán có rất nhiều người thích ngươi, trong đó có một kẻ không dám thổ lộ, chỉ biết thừa dịp ngươi bất cẩn vừa chụp ảnh vừa tự an ủi, cảm giác cũng sảng khoái lắm.”
Lý Huyền Lương tức giận đến mức nói không ra lời, cả người run rẩy. Y thật sự rất muốn đem mấy tấm ảnh này ném vào mặt Cao Lộ.
Cao Lộ hít sâu thêm một hơi thuốc, nói tiếp: “Lý Huyền Lương, lời nói của ta đều là sự thật. Ta cũng không muốn gây khó dễ cho ngươi, dù gì cũng từng là bạn học với nhau, sao phải đến mức trở mặt? Ta chỉ hi vọng chúng ta hảo hảo thương lượng thôi. Yêu cầu của ta không nhiều đâu, chỉ cần ngươi đồng ý rời khỏi Mã Thần Nhất, ta sẽ mang ảnh chụp trả lại cho ngươi, thế nào? Ngay lập tức, ngươi sẽ có được tự do.”
Lý Huyền Lương nắm chặt xấp ảnh chụp trong tay, phẫn nộ đến cực điểm, sắc mặt trở nên trắng bệch. Y cắn răng giận dữ hét lên với Cao Lộ: “Phiền ngươi cút đi được không? Cút ngay lập tức.”
Cao Lộ không có chút nào sợ hãi lúng túng. Hắn thu hồi bộ dáng tươi cười lại, lạnh lùng nói: “Kêu ta cút ư? Ngươi làm gì có tư cách đó. Đừng tưởng rằng Mã Thần Nhất cho ngươi ở đây thì toàn bộ căn nhà này thuộc về ngươi, muốn kêu ai cút thì kêu. Buồn cười, ngươi còn không xứng
Lý Huyền Lương nghiến răng gật đầu, “Được, được lắm, ngươi không đi thì ta đi.” Xoay người lấy chiếc áo khoác, tiến về phía cửa lớn.
Từ phía sau, Cao Lộ cao giọng gọi hắn lại: “Lý Huyền Lương, nếu như ngươi kiên quyết bám theo Mã Thần Nhất, ta sẽ rửa những tấm ảnh này ra thành mấy ngàn tấm, từ trên nóc nhà cao tầng rải xuống phố. Nếu ta mà làm như vậy, hậu quả thế nào ngươi tự hiểu rõ, không cần ta phải nhắc, đúng không? Ngươi sẽ trở thành tâm điểm cho mọi người bàn tán, không quá vài ngày sẽ thân bại danh liệt, cả cái thành phố này sẽ không còn nơi nào cho ngươi dung thân. Đồng nghiệp, khách hàng lẫn bạn bè của ngươi đều xa lánh ngươi, ở sau lưng chửi mắng phỉ nhổ ngươi. Đến lúc đó ngươi thực sự xong đời rồi. Dù trước đây Mã Thần Nhất có thích ngươi đến mức nào đi nữa thì có lẽ cũng chẳng còn ham muốn ngươi. Kết quả, ngươi giống như mang giỏ trúc đi múc nước, công dã tràng mà chẳng thu được điều gì.”
Lý Huyền Lương trán nổi đầy gân xanh. Y không thể nhịn được nữa, xoay người lại túm lấy áo Cao Lộ, nắm tay siết chặt thành quyền hung hăng đấm cho hắn hai đấm. Cao Lộ kêu thảm thiết một tiếng, hắn cũng có thể xem như đứa con cưng ở nhà, được cha mẹ hết mực yêu thương, chưa bao giờ bị người khác đánh như thế. Hơn nữa, cho tới bây giờ hắn chưa từng đánh nhau với ai, cho nên không có kinh nghiệm né tránh. Lúc này, miệng hắn bị Lý Huyền Lương đánh đến hộc ra máu, đành phải bưng mặt mà lui ra sau hai bước, không dám tin tưởng nhìn Lý Huyền Lương, thê lương nói: “Lý Huyền Lương, ngươi dám đánh ta? Ngươi quên rồi sao, những tấm ảnh này vẫn đang còn nằm trong tay ta. Ta muốn ngươi sống thì ngươi sống, ta muốn ngươi chết thì ngươi chết. Ngươi cư nhiên dám đánh ta, ngươi muốn chết hả?”
Bàn tay Lý Huyền Lương vẫn nắm chặt, đôi mắt đỏ ngầu, mắng: “Con mẹ nó ta phát hiện ngươi đúng là tên điên, yêu thích Mã Thần Nhất đến nỗi biếи ŧɦái rồi! Ngươi có bệnh hay không, trả ảnh chụp lại cho ta.”
Cao Lộ bị Lý Huyền Lương làm cho hoảng sợ. Thấy y từ từ tiến đến, hắn vội vàng bước lui về phía cửa, vừa lui vừa chỉ vào y, nói: “Lý Huyền Lương, ngươi nằm mơ đi. Ngươi nghe cho kỹ, ta không nói giỡn đâu, ngày mai ngươi còn chưa dọn đi, ta sẽ đi đến 10 tiệm chụp hình rửa ra mấy ngàn tấm rồi phát tán tất cả số ảnh này. Vốn dĩ ta còn muốn cho ngươi thời gian vài ngày để chuẩn bị, thế nhưng ngươi cái tên dã man này cư nhiên lại dám đánh ta. Cả đời này ta chưa từng bị ai đánh, ngươi thật quá đáng hết sức, ngươi có biết đã xúc phạm tới điểm giới hạn của ta hay không? Hiện tại không còn thương lượng gì nữa, nếu ngươi không đi thì cứ chờ đến lúc thân bại danh liệt phải nhảy sông tự sát.” Nói xong, hắn liền chạy đi ra ngoài.
Lý Huyền Lương tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hơi thở dồn dập gấp gáp, thì thào liên tục: “Mã Thần Nhất, Mã Thần Nhất, hỗn đản…”
Khoan, không đúng. Lý Huyền Lương đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đưa tay lấy mấy tấm ảnh trên cùng lên xem. Trong đây sớm nhất là ảnh chụp lúc y mười sáu tuổi, khi đó y căn bản không quen Mã Thần Nhất, do đó căn bản cũng không có khả năng bị hắn chụp lén. Không thể nào. Nhanh chóng xem thêm mấy tấm nữa, y nhận ra một tấm ảnh chụp đặc tả nơi giữa hai chân y, có một bàn tay đang đặt lên phân thân, cái tay kia… cái tay kia… tỉ lệ không thích hợp, hơi nhỏ.
Lý Huyền Lương nhìn kỹ một chút, mơ hồ đã đoán ra được điều gì đó rồi. Nhất thời, sắc mặt y tái nhợt, đôi môi run rẩy. Cố gắng hoàn hồn, y nương theo những tấm ảnh chụp mà nhớ lại một khoảng hồi ức xa xưa.
Khi đó, phụ thân y mới mất không bao lâu, căn nhà cũng bị ngân hàng thu hồi. Tuổi đời còn nhỏ lại không có kinh nghiệm sống, y bị người ta lừa phải đóng một năm tiền thuê nhà nhưng lại thuê phải một chỗ rất tồi tàn. Không còn cách nào khác, y cùng Lý Lâm đành phải dọn vào ở. Phòng tắm rất đơn sơ, chỉ có bồn tắm, không có vòi hoa sen, nước nóng cũng phải tự nấu. Hơn nữa còn không có cửa, khi tắm chỉ dùng một tấm màn che ngang tạm bợ. Tấm ảnh bị chụp lén khi tắm nhất định là vào thời điểm này.
Có lần, y muốn tắm chung với Lý Lâm để tiết kiệm nước, thế nhưng Lý Lâm lại nói đang bị cảm, không chịu tắm. Y nhớ khi y quấn khăn tắm bước ra, hắn đang đứng ở cửa, gương mặt đỏ bừng. Y hỏi có phải hắn bị sốt không, hắn có chút khẩn trương nói không phải, sau đó trực tiếp trốn vào phòng mình. Khi ấy, Lý Lâm mới mười hai tuổi…
Càng nhìn những tấm ảnh này, nỗi nghi ngờ trong đáy lòng Lý Huyền Lương càng thêm rõ ràng. Những đoạn hồi ức như hiện ra trước mắt. Giống như tấm ảnh chụp y đang trốn trong góc tự mình an ủi, lúc đó y tuổi còn trẻ, huyết khí cương thịnh, nhịn không được thỉnh thoảng lấy tay tự giải quyết. Thế nhưng, lúc đó trong nhà chỉ có hai người, rốt cuộc người chụp ảnh là ai…
Cầm mấy tấm ảnh chụp, Lý Huyền Lương cứ đứng yên tại chỗ mà ngây ngốc. Y nhớ Cao Lộ hình như có nói khi hắn với Mã Thần Nhất sống chung ở nước ngoài, bình thường vẫn có người gởi ảnh cho Mã Thần Nhất. Như vậy, người chụp ảnh đồng thời cũng là người gởi kia…
Nhất thời, trong óc y nổ “Oành” một tiếng. Không kịp suy nghĩ gì nhiều, y lập tức mặc áo khoác vào, chạy ra khỏi nhà.
Tối qua Lý Lâm làm ca đêm, cho nên sáng nay ngủ ở nhà. Nghe tiếng Lý Huyền Lương gõ cửa, vẻ mặt y hết sức không kiên nhẫn mở cửa ra, khẩu khí uể oải: “Ca, ta mệt lắm, có việc gì để tối hãy nói được không?”
Lý Huyền Lương vẫn đứng yên nhìn Lý Lâm chăm chú, cho đến khi hắn thấy kinh ngạc, lay lay cánh tay y, nói: “Ngươi làm sao vậy? Có nhớ ta cũng không cần nhớ đến phát ngốc luôn chứ? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Nói xong, kéo Lý Huyền Lương vào nhà.
Lý Huyền Lương bước vào, quay đầu lại nhìn Lý Lâm, sắc mặt hết sức khó coi. Y hỏi: “Lâm Lâm, ngươi có phải từng chụp hình ta hay không?”
Lý Huyền Lương thoáng sửng sốt, lập tức có chút hoảng loạn dời ánh mắt đi hướng khác, trấn định nói: “Có chứ. Ta nhớ lúc xưa khi cha mẹ còn sống hạnh phúc hay chụp ảnh gia đình, ta có giúp ngươi chụp…”
Có chút run rẩy, Lý Huyền Lương móc mấy tấm ảnh chụp ra đặt lên bàn, “Mấy tấm ảnh này… có phải là do ngươi chụp không?”
Vừa nhìn đến, sắc mặt Lý Lâm tức khắc đại biến. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lý Huyền Lương, thấy sắc mặt y tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, đôi môi không còn chút huyết sắc. Không dám nhìn thẳng y, hắn cúi đầu xuống, cả nửa ngày sau mới nói: “Ai làm chứ… Đây không phải ta chụp…”
Lý Huyền Lương nghiến răng, đưa tận tay Lý Lâm thêm vài tấm ảnh khác, “Ngươi nhìn kỹ mấy tấm ảnh này đi, thực sự không phải do ngươi chụp?”
Lý Lâm sắc mặt không còn chút máu, ấp a ấp úng cả buổi như muốn phủ nhận. Đột nhiên, Lý Huyền Lương giơ tay lên tát thẳng vào mặt Lý Lâm. Hắn bưng mặt nhìn y đến ngây dại. Từ nhỏ đến giờ, y chưa bao giờ đánh hắn dù chỉ bằng nửa ngón tay. Khi còn bé đã không, khi lớn lên dù y có làm những chuyện sai quấy đến mức nào, y tối đa cũng chỉ mắng chửi hắn, sau đó có khi y còn xin lỗi hắn. Đây chính là lần đầu tiên y chủ động đánh hắn, hơn nữa còn đánh mạnh như vậy.
Lý Huyền Lương thanh âm run rẩy: “Ngươi dám nói bàn tay trong tấm ảnh này không phải của ngươi? Ta chỉ có duy nhất một mình ngươi là em trai, từ nhỏ ta đã giúp ngươi cắt móng tay, khi tay ngươi bẩn thì ta lại giúp ngươi rửa sạch, vào mùa đông ngươi ra ngoài chơi, ta giúp ngươi mang bao tay để tránh rét. Ngươi cho rằng nhiều năm như vậy rồi, ta có thể nào không nhận ra bàn tay của ngươi? Ngươi cư nhiên nói rằng không phải. Ngươi có dám thề không?”
Lý Lâm cúi đầu, vành mắt ngân ngấn nước, giọng nói trở nên nhỏ xíu: “Ca… Xin lỗi…”
Những lời này tựa như sấm sét giữa trời quang, khiến nội tâm Lý Huyền Lương muốn phát cuồng lên. Tuy là y có hoài nghi, thậm chí còn khẳng định, thế nhưng đến khi nghe Lý Lâm chính miệng thừa nhận vẫn khiến y không cách nào thừa nhận, không cách nào tin tưởng.
Thanh âm của y càng lúc càng run rẩy dữ tợn: “Lâm Lâm, có phải Mã Thần Nhất ép buộc ngươi không? Có phải do tên hỗn đản ấy không?”
Lý Lâm hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên nói: “Không phải, là do ta tự mình chụp.”
Đôi chân Lý Huyền Lương đột nhiên có chút bất ổn. Y tựa lưng vào tường, ngực trướng to đau đớn, cảm giác buồn nôn vô cùng.
Lúc này, không hiểu sao y thấy rất buồn cười. Khi đó Lý Lâm bao nhiêu? Mười hai tuổi? Mới mười hai tuổi a. Y thật đúng là một kẻ không có mắt, một kẻ đui mù. Nhiều năm như vậy, ngay cả một tiểu hài tử cũng có thể lừa gạt y. Hóa ra, y thực sự là một kẻ ngu đần.
Hai hàng nước mắt chảy xuống, y cười thảm: “Lý Lâm, rốt cuộc vì sao ngươi lại làm như vậy? Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ một cái tát khi nãy, ta cũng chưa từng đánh ngươi. Khi ngươi giao du với đám bạn xấu làm ra những việc hỗn trướng, ta cùng lắm chỉ mắng chửi ngươi. Ngươi nói, ta rốt cuộc đã làm gì có lỗi với ngươi? Mà kể cả khi ta có lỗi với ngươi đi nữa, ít ra chúng ta cũng có cùng cha, cũng có một điểm thân tình, ngươi cần chi phải oán hận ta đến thế? Lẽ nào bởi vì ta với ngươi là cùng cha khác mẹ? Nếu thế, cùng lắm sau này ta không xuất hiện trước mặt ngươi nữa. Nhiều năm như vậy rồi, ta vẫn cho rằng tuy ngươi hỗn đản nhưng kỳ thực chính là hảo hài tử. Cho đến bây giờ, ta chưa từng nói xấu ngươi nửa câu với bất kỳ ai. Lúc ngươi thừa nhận, ta còn cố gắng cho rằng là Mã Thần Nhất ép buộc ngươi, cố gắng mượn cớ giúp ngươi.” Nước mắt của y tiếp tục lăn dài xuống hai má, “Lý Lâm, Lý Huyền Lương ta rốt cuộc đã đắc tội ngươi chuyện gì mà ngươi phải hãm hại ta như vậy? Ngươi nói cho ta biết đi, ít nhất cũng để cho ca ca của ngươi chết được nhắm mắt, được không?”
Nhìn hình dáng tan vỡ của Lý Huyền Lương, Lý Lâm luống cuống tiến đến đỡ lấy y, thấp giọng nói: “Ca, ca… Xin lỗi, là ta sai rồi, ta không hề muốn hại ngươi, ta thực sự không muốn hại ngươi đâu, ta chỉ… ta…”
Nói đến đây, Lý Lâm nhịn không được nữa rơi nước mắt. Hắn hít hít mũi, nói: “Ca, ngươi sai rồi, ta không phải hận ngươi. Kỳ thực ta… ta vẫn thích ngươi a.”