Chương 30: Anh chẳng là gì cả
Mùa hè năm đó, hai gia đình đi nghỉ ở trên núi.
Buổi chiều hôm đó, Mạnh Phất Uyên đang đọc sách trong phòng, bị bố mẹ yêu cầu đưa cô và em trai Mạnh Kỳ Nhiên đi chơi ở công viên rừng.
Trần Thanh Vụ bắt được một con bướm, khi rời đi lại thả nó ra.
Trên đường đến bãi đậu xe, cô liên tục ngoái đầu nhìn lại, rất không nỡ.
Trước khi lên xe, cô quay đầu lại lần cuối, hỏi anh: Anh Uyên ơi, thế giới của bướm có mùa đông không?
Anh đặc biệt nhớ, hoàng hôn hôm đó mỏng manh như cánh ve, mà giọng của Trần Thanh Vụ vô cùng u sầu.
Cô là một đứa trẻ thông minh từ sớm, lại vì thời thơ ấu ngâm trong thuốc mà lớn lên, cảm nhận nỗi đau từ sớm, nên tính cách đặc biệt nhạy cảm.
Những đứa trẻ như vậy dễ dàng buồn bã.
Mẹ của Trần Thanh Vụ từng nói riêng, thời trẻ bà mắc chứng nghệ sĩ, đặt cho con gái cái tên quá "mỏng", có lẽ cũng gián tiếp ảnh hưởng đến số mệnh.
Làn sương u sầu, không phải là một hình tượng tốt.
Lúc đó, có lẽ Thanh Vụ chỉ sợ rằng, những con bướm đẹp đẽ ấy sẽ biến mất khi mùa hè kết thúc.
Nhưng câu nói nhất thời đó, sau này càng ngày càng giống như một lời tiên tri, đặc biệt là không lâu sau ngày đó đã xảy ra một chuyện.
Lúc đó Trần Thanh Vụ rất yếu ớt, bố mẹ không cho cô chạy lung tung, được đi công viên rừng đã là một ân huệ đặc biệt rồi.
Còn Mạnh Kỳ Nhiên thì không chịu ngồi yên, mới đến núi vài ngày, đã thám hiểm hết mọi nơi xung quanh.
Trưa hôm đó trời oi bức, Thanh Vụ ở trong phòng không chịu nổi, lén gọi Kỳ Nhiên dẫn cô ra ngoài chơi.
Kỳ Nhiên đạp xe, chở cô xuống núi.
Dưới núi có một sân bóng rổ bên cạnh trường học, lũ trẻ gần đó đang chơi bóng, Kỳ Nhiên không thể ngồi yên, tham gia vào đội của chúng.
Thanh Vụ ngồi bên cạnh xem, dù không thể tham gia, nhưng thấy Kỳ Nhiên ghi bàn, cô cũng cảm thấy hãnh diện.
Một trận bóng kết thúc, mọi người đều mồ hôi nhễ nhại, một đứa trẻ nói gần đó có một con suối nhỏ có thể chơi nước, rất mát mẻ.
Đi ngược dòng suối phải leo núi, Thanh Vụ chắc chắn không thể đi theo.
Kỳ Nhiên để cô đợi trong tiệm tạp hóa, nói mình đi chơi một lúc rồi quay lại đón cô.
Thế là đợi đến tối mịt.
Nói về lòng kiên nhẫn, không ai sánh được với Trần Thanh Vụ, cô chưa từng nghĩ, Kỳ Nhiên lại chơi vui đến độ quên mất cô từ lâu.
Sau đó, ông chủ tiệm tạp hóa thấy trời tối, mà Thanh Vụ vẫn ngồi trên bậc thềm cửa, iền chú ý hỏi thử, có phải đang đợi bố mẹ đến đón.
Cô mới báo số điện thoại của Mạnh Phất Uyên - cô mơ hồ cảm thấy chuyện này không thể nói cho bố mẹ biết, nếu không Kỳ Nhiên sẽ bị mắng.
Mạnh Phất Uyên nhận được điện thoại, đạp xe xuống núi đón cô.
Cô ngồi phía sau xe anh, nắm chặt vạt áo trắng của anh, buồn bã hỏi: "Anh Uyên ơi, có phải Kỳ Nhiên đã về rồi không."
Mạnh Phất Uyên không nói dối: “Ừ."
"Ồ."
Khi về đến biệt thự trên núi, đúng lúc hai nhà bố mẹ ra ngoài tìm Thanh Vụ chưa về.
Chuyện không giấu được, Mạnh Thành Dung quát mắng Kỳ Nhiên: "Hôm nay em gái mà bị lạc là con gặp rắc rối lớn rồi đấy Mạnh Kỳ Nhiên! Đưa người ra ngoài thì phải chịu trách nhiệm chứ!"
Đứa bé chín tuổi làm sao chịu nghe lời, cậu ta bực bội nói lại: "Em ấy không phải em ruột của con, con cũng chỉ hơn em ấy một tuần tuổi, sao cái gì cũng bắt con chịu trách nhiệm! Cũng không phải con làm em ấy bệnh!"
Mạnh Thành Dung tức giận muốn động tay, Trần Toại Lương vội vàng ngăn lại, bảo chỉ cần giáo dục bằng lời, không nên đánh đập.
Cuối cùng Mạnh Thành Dung phạt Kỳ Nhiên cấm túc một tuần.
Ngày hết cấm túc, Kỳ Nhiên ra ngoài lái xe đạp.
Thanh Vụ đi theo, muốn xin lỗi.
Nhưng Kỳ Nhiên nghĩ rằng Thanh Vụ lại muốn đi theo mình, cậu ta dừng xe, quay lại lạnh lùng nói: "Đừng đi theo anh nữa! Lại xảy ra chuyện gì anh không chịu nổi trách nhiệm đâu!"
Trần Thanh Vụ đứng sững tại chỗ.
Lúc đó Mạnh Phất Uyên đang ở phòng trên tầng hai xem phim, nghe thấy tiếng mở cửa sổ, liền thấy Trần Thanh Vụ đứng đó, nhìn Kỳ Nhiên rẽ vào khúc cua, biến mất trong bóng cây.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, bóng dáng đó rất cô đơn, Mạnh Phất Uyên nhíu mày, chống tay lên bệ cửa sổ, gọi: "Thanh Vụ."
Cô quay lại ngước nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
"Vào nhà đi. Bên ngoài nóng lắm, đừng để bị cảm nắng."
Anh xuống lầu, vừa lúc Trần Thanh Vụ bước vào cửa, khuôn mặt tái nhợt đẫm mồ hôi.
Anh vào bếp lấy nửa quả dưa hấu còn lại, cắt ra đặt lên đĩa mang ra.
Thanh Vụ ngồi trên ghế sô pha, nhấm nháp từng miếng dưa hấu.
Cô không nói gì, như thể cảnh vừa rồi không xảy ra, cô cũng không chịu đựng bất kỳ nỗi đau nào.
Giống như bây giờ.
Gương mặt bình tĩnh, như thể người đập vỡ chuông gió thủy tinh không phải là cô.
Thậm chí, khi nghe anh nói "nhớ", cô còn nhẹ nhàng cười: “Đôi khi em thật sự ghen tị với Kỳ Nhiên. Một cuộc sống không phải chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì, chắc hẳn rất vui vẻ."
Mạnh Phất Uyên vô thức nói: "Nó phải chịu trách nhiệm với em."
"Sau này không cần nữa."
Mạnh Phất Uyên ngạc nhiên: “Kỳ Nhiên đã nói gì à?"
"Không. Anh ấy không nói gì."
Cũng không làm gì.
Chính vì anh ấy không làm gì.
Anh ấy không dám hôn cô, vì không muốn chịu trách nhiệm.
Không muốn từ bỏ một phần tự do, phải giải thích mọi chuyện, đi theo con đường mà bố mẹ đã đặt ra.
Cô không phải không hiểu tâm lý của Mạnh Kỳ Nhiên, sự thờ ơ của anh ấy chính là sự phản kháng thầm lặng đối với trách nhiệm.
Chỉ là trước đây cô ngây thơ nghĩ, dù chỉ là một cơn gió, thổi mệt cũng sẽ có lúc đậu lại trong thung lũng.
Mạnh Kỳ Nhiên mới hai mươi lăm tuổi không ổn định được, vậy thì năm năm sau, mười năm sau thì sao?
Cô có thể đợi.
Chỉ là, cô đã đánh giá quá cao bản thân.
Lòng tự trọng của cô không cho phép cô tự lừa dối nữa.
Anh ấy thậm chí còn không chịu hôn cô.
Mạnh Phất Uyên nhìn Trần Thanh Vụ, đoán cảm xúc của cô lúc này.
Anh hiếm khi thực sự quan tâm đến chuyện giữa Kỳ Nhiên và Thanh Vụ, vì hành động đó trái với nguyên tắc của anh, mà anh cũng không dám đánh giá quá cao bản thân, ngây thơ nghĩ rằng biết rõ chi tiết về mối quan hệ của họ mà vẫn có thể giữ lòng được bình thản.
"Nếu Kỳ Nhiên làm sai điều gì, em không cần phải chịu trách nhiệm cho nó. Nếu em cần, anh cũng có thể giúp hai người giải quyết."
Trần Thanh Vụ lắc đầu, cười nói: "Không cần đâu anh Uyên. Chuyện đã qua rồi."
Nước trên đĩa đã được lau khô, cô ném khăn giấy đã dùng vào thùng rác.
Trên bàn có một hộp thuốc lá, cô tiện tay cầm lên.
Nhẹ nhàng lắc hộp, lấy ra một điếu, cúi đầu ngậm vào miệng.
Nhớ ra bật lửa ở bên ghế sô pha, cô sắp quay người lại thì Mạnh Phất Uyên giơ tay trái lên.
Giữa những ngón tay cầm một chiếc bật lửa bằng bạc.
Mở nắp quẹt nhẹ bánh ray, một ngọn lửa nhỏ nhảy lên, đưa đến trước mặt cô.
Trần Thanh Vụ khựng lại, ngước mắt nhìn lên.
Mạnh Phất Uyên đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt qua lớp kính lọc, vô cùng bình tĩnh.
Cô bèn cụp mắt xuống, châm lửa.
Mạnh Phất Uyên nhìn Trần Thanh Vụ đang khẽ thu ánh mắt, ánh lửa hắt lên khuôn mặt trắng bệch của cô có một chút ấm áp.
Ngọn lửa đó dường như lấy cảm xúc trong lòng anh làm nhiên liệu, âm thầm cháy thành tro bụi, mà chẳng ai hay biết.
Sau khi châm thuốc, Trần Thanh Vụ lùi đầu lại.
"Tách" một tiếng, nắp bật lửa đóng lại.
Khi Mạnh Phất Uyên thu tay về, Trần Thanh Vụ liếc nhìn, mới phát hiện ra điều trước đây chưa từng chú ý, thì ra ngón út tay trái của anh đeo một chiếc nhẫn.
Màu bạc, kiểu dáng đơn giản, kín đáo.
Cô không hỏi nhiều, cúi đầu lặng lẽ hút thuốc.
Thật khó tin, đây là điều tuyệt đối không thể làm trước mặt hai bên gia đình và Mạnh Kỳ Nhiên -
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Phất Uyên đang dừng trên người mình, nhưng anh không nói một lời.
Giống như anh nói, anh tuyệt đối trung lập.
Không ép buộc, không can thiệp, không phán xét.
Mà chính sự bao dung thực sự này, khiến sự tủi thân trong cô bỗng nhiên dâng trào.
Cô đột ngột quay người, bước về phía cửa sổ.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau đi theo, cô khàn giọng nói: "... Đừng qua đây."
Tiếng bước chân liền dừng lại.
Cô dừng bước bên cửa sổ, trán tựa vào kính.
Nước mắt không thể kìm được nữa.
Khi còn nhỏ bị giam cầm giữa phòng bệnh, ga trải giường trắng tinh, viên thuốc đắng, nước khử trùng, chai truyền dịch... Nỗi sợ hãi và chán nản ấy cứ lặp đi lặp lại.
Giống như một mùa đông dài.
Vì vậy, cô luôn muốn đến thế giới của bươm bướm để nhìn ngắm.
Nhất định sẽ tự do và đầy màu sắc.
Nhưng cô quên mất, thế giới của bươm bướm không có mùa đông.
Thuốc không hút, cứ kẹp giữa ngón tay, âm thầm cháy.
Tiếng bước chân phía sau đột nhiên vang lên lần nữa.
Trần Thanh Vụ hoàn hồn, vừa định quay đầu lại thì một bàn tay đưa tới, giật lấy điếu thuốc trên tay cô, dập tắt hai lần trên bệ cửa sổ.
Sau đó nắm lấy cánh tay cô, kéo thẳng về phía sau.
Mùi hương lạnh lẽo xộc vào khoang mũi, cô nhận ra trán mình đang đập vào ngực Mạnh Phất Uyên.
Trong lòng giật mình, nhưng Mạnh Phất Uyên giơ tay, vỗ nhẹ vào lưng cô, như một người anh trai đơn thuần đang an ủi.
Cô bỗng nhiên không cử động nữa, sức lực tan biến, nước mắt không kiểm soát được cứ thế tuôn ra.
Như trở lại mùa hè năm đó, dưới cái nắng gay gắt, cô nhìn bóng lưng Mạnh Kỳ Nhiên, nước mắt vừa trào ra đã như bị bốc hơi ngay lập tức.
Cuối cùng, vệt nước mắt và mồ hôi hòa quyện vào nhau, không thể phân biệt được nữa.
Đây là lần cuối cùng trong đời cô khóc vì Mạnh Kỳ Nhiên.
Lòng bàn tay Mạnh Phất Uyên đặt trên xương bả vai Trần Thanh Vụ, cảm nhận rõ ràng cơ thể cô run rẩy không thể kiểm soát.
Tự thuyết phục bản thân cả vạn lần, điều này không thích hợp, nhưng vẫn không thể làm ngơ trước nỗi đau của cô.
Nước mắt thấm qua lớp vải áo sơ mi trước ngực, thiêu đốt trái tim anh.
Anh phải cực lực kiềm chế, để bản năng không tiến lên, từ đó đưa tay ôm lấy cô, khiến lập trường thay đổi, phản bội lại Kỳ Nhiên.
Như mùa hè năm đó, lúc hoàng hôn chở cô trên con đường núi về nhà, nghe thấy cô "ồ" một tiếng hết sức thất vọng. Nhưng anh chỉ mở miệng, không nói ra, nuốt ngược lời an ủi vô tác dụng xuống.
Giữa Kỳ Nhiên và Thanh Vụ, anh chẳng là gì cả.