Chương 29: Anh chẳng là gì cả
Mạnh Phất Uyên nắm chặt cổ tay cô, không có ý định buông ra.
Ánh mắt đó cũng vậy, như thể phải nhìn thấy cô an toàn xuống đất mới được.
Trần Thanh Vụ đành phải để anh dắt xuống thang.
Ngay khi chân chạm đất, Mạnh Phất Uyên nhẹ nhàng kéo cô sang một bên: “Cẩn thận."
Cô cúi đầu nhìn thấy những mảnh vỡ thủy tinh đầy đất, hơi tránh sang một bên.
Cổ tay nhẹ bẫng, Mạnh Phất Uyên đã buông tay.
Trần Thanh Vụ không nói gì, quay người đi đến khu vực dụng cụ lấy chổi và hót rác để dọn dẹp.
"Để anh." Mạnh Phất Uyên đưa tay ra: “Em đi tìm giúp thầy Tiền món đồ cần lấy đi."
Trần Thanh Vụ dừng lại, đưa dụng cụ dọn dẹp cho anh.
Ban ngày bận rộn bên ngoài, không có thời gian tìm kiếm.
Tất cả những thứ thầy Tiền để lại đều được chất thành một đống, phải mất một lúc mới tìm thấy chiếc đĩa men lam đó.
Cầm chiếc đĩa, Trần Thanh Vụ quay trở lại phòng bên ngoài.
Những mảnh vỡ thủy tinh đã được quét vào một túi rác đen, Mạnh Phất Uyên đang quỳ một chân trên sàn, tay áo sơ mi trắng được xắn lên, trên tay cầm một cuộn băng dính cảnh báo màu vàng mà có lẽ anh đã tìm thấy trên giá dụng cụ, đang cẩn thận dán lên những mảnh thủy tinh có thể còn sót lại trên mặt đất.
Hồi nhỏ có lần đến nhà họ Mạnh, Kỳ Nhiên cứ đùa giỡn với cô, hai người làm đổ một chiếc đĩa sứ trắng trên bàn, không dám nói với ai, lén lút dọn dẹp, rồi ngón tay cô bị mảnh vỡ cứa một vết nhỏ.
Mạnh Phất Uyên xuống nhà bếp uống nước đúng lúc nhìn thấy, cau mày mắng Mạnh Kỳ Nhiên vài câu, rồi bảo họ tránh ra, đừng làm phiền.
Anh quét sạch các mảnh vỡ, tìm một cuộn băng dính trong suốt, cũng giống như bây giờ, cẩn thận dán lên sàn nhà một lượt.
Cuối cùng, anh đưa tay ấn nhẹ, xác nhận không còn một mảnh vỡ nào sót lại, mới thôi.
Bây giờ, Mạnh Phất Uyên cũng vậy, cắt bỏ phần băng dính đã dán lên mảnh thủy tinh ném vào túi rác, buộc chặt túi rác lại.
"Có bút dạ không?" Mạnh Phất Uyên hỏi.
Trần Thanh Vụ đến bàn làm việc lấy một chiếc bút dạ.
Mạnh Phất Uyên nhận lấy, cắt một đoạn băng dính cảnh báo khác dán lên túi, tháo nắp bút dạ, viết lên bề mặt băng dính: Cẩn thận thủy tinh.
Lời nhắc nhở này rõ ràng là dành cho công nhân vệ sinh thu gom rác.
Trần Thanh Vụ thường xuyên cảm phục sự tỉ mỉ và ý thức công cộng của anh.
"Đổ rác ở đâu?" Mạnh Phất Uyên hỏi.
"Ồ... Cứ để ở cửa ra vào, sáng mai em sẽ ra ngoài đổ chung."
Mạnh Phất Uyên xách túi rác đi ra cửa, Trần Thanh Vụ cất dụng cụ dọn dẹp vào chỗ cũ.
Lúc này, Trần Thanh Vụ vô cùng cảm kích Mạnh Phất Uyên đã đến, những việc lặt vặt này đã phân tán sự chú ý của cô, giúp cô không phải đối mặt ngay với những cảm xúc đau đớn đang dâng trào.
Một lúc sau, Mạnh Phất Uyên đi tới, nhìn quanh một lượt rồi bước về phía bồn rửa.
Trần Thanh Vụ cầm chiếc đĩa dính bụi, cũng đi theo.
Mạnh Phất Uyên mở vòi nước, khi đưa tay ra dưới dòng nước, anh liếc nhìn sang bên cạnh.
Trần Thanh Vụ ngoan ngoãn đứng phía sau anh, như đang xếp hàng vậy.
Anh rửa tay xong, sang một bên nhường chỗ.
Trần Thanh Vụ bước tới, vừa rửa tay vừa rửa chiếc đĩa men lam đó.
Mạnh Phất Uyên đứng bên cạnh không rời đi, anh chống tay lên mép bàn đá, cúi đầu nhìn Trần Thanh Vụ, im lặng quan sát một lúc, rồi hỏi bằng giọng đều đều: "Cãi nhau với Kỳ Nhiên à?"
"... Chúng em cơ bản không cãi nhau." Trần Thanh Vụ như bừng tỉnh, nhẹ nhàng trả lời.
Lại là câu nói này.
"Vậy sao lại đập vỡ món quà Kỳ Nhiên tặng." Chuông gió thủy tinh có kiểu dáng tinh xảo, giống phong cách với những chiếc cốc thủy tinh trên kệ, ngoài Kỳ Nhiên tặng ra, không còn ai khác.
"Không muốn nữa." Giọng Trần Thanh Vụ càng nhỏ hơn.
Cô hơi cúi đầu, dường như đang tập trung rửa chiếc đĩa, tiếng nước chảy tạo cảm giác buồn bã.
Rõ ràng không khóc, nhưng lại cảm thấy cảm xúc đó còn ẩm ướt hơn cả khóc.
Mạnh Phất Uyên cảm thấy bất lực, anh không có lập trường và thân phận để hỏi han và an ủi nhiều hơn.
Đặc biệt là, anh đang đoán có phải hai người đã chia tay hay không.
Tình yêu của người trẻ luôn như vậy, hợp rồi lại tan.
Một lúc sau, anh cân nhắc rồi nói: "Anh hoàn toàn trung lập, Thanh Vụ. Em có thể hoàn toàn tin tưởng anh."
Trần Thanh Vụ dừng lại, sau đó tắt vòi nước, cầm chiếc đĩa lắc nhẹ, để ráo nước.
Cô đặt chiếc đĩa sang một bên, lấy khăn giấy nhà bếp, vừa nhẹ nhàng nói: "Anh Uyên, anh có nhớ, mùa hè năm em chín tuổi..."
"Nhớ." Mạnh Phất Uyên nhìn cô, ánh mắt sau cặp kính rất sâu.
Tất nhiên là nhớ.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]