Vụ Lý Thanh

Chương 25: Chỉ có duy nhất một từ trái nghĩa với ghét

Chương 25: Chỉ có duy nhất một từ trái nghĩa với ghét

Vì cô đã đoán ra, Mạnh Phất Uyên cũng không phủ nhận: "Không nói đến tiền thuê, em có hài lòng với môi trường và điều kiện không?"

Trần Thanh Vụ gật đầu.

"Vậy là được rồi." Mạnh Phất Uyên nói với giọng bình tĩnh: “Đúng là anh đã bù thêm một chút cho em. Lúc đầu Kỳ Nhiên chơi đua xe, anh cũng đã bù thêm. Anh lớn hơn vài tuổi, chăm sóc em trai em gái là điều nên làm." Anh cố tình tô vẽ lời nói của mình cho thật hào nhoáng.

Trần Thanh Vụ không thể tìm ra lời nào để phản bác, từ chối thì có hơi ngại, với mối quan hệ giữa hai nhà Trần - Mạnh, không cần phải khách sáo như vậy.

Mạnh Phất Uyên nhìn cô: “Nếu em cảm thấy nợ anh một ân huệ, vừa hay có thể giúp anh một việc."

Trần Thanh Vụ vội vàng nói: "Anh nói đi!"

"Anh có một người bạn kinh doanh quán trà, muốn đặt làm một bộ ấm trà."

Trần Thanh Vụ cười: "Đây đâu phải là em giúp anh, mà là anh giúp em. Chưa khai trương đã có đơn hàng rồi."

Mạnh Phất Uyên bổ sung: "Miễn phí."

"Đơn hàng đầu tiên khi khai trương vốn dĩ phải được giảm giá, làm tốt còn được trưng bày trong quán trà cũng là tự quảng cáo cho mình. Em không có vấn đề gì, chỉ sợ bạn anh không ưng tay nghề của em."

"Không đâu."

Trần Thanh Vụ nói: "Vậy nếu không chê, em có thể nói chuyện với anh ấy trước."

Mạnh Phất Uyên gật đầu: “Để anh sắp xếp."

Vừa trò chuyện, món ăn đã được dọn lên, hai người bắt đầu dùng bữa.

Mạnh Phất Uyên thuận miệng hỏi: "Xưởng còn thiếu gì không?"

Trần Thanh Vụ đặt đũa xuống, vừa định nói thì thấy Mạnh Phất Uyên ngước mắt nhìn cô.

"Thanh Vụ, ăn cơm với anh không cần phải giữ lễ nghĩa như vậy, cứ nói chuyện thoải mái, anh không phải là trưởng bối của em."

Trần Thanh Vụ sững người.

Cô không biết, là vì câu nói này của Mạnh Phất Uyên, hay vì ánh mắt sau cặp kính của anh, có một sự dịu dàng và bao dung rõ ràng.

Thật kỳ lạ, trước đây sao cô chưa từng cảm thấy, thực ra Mạnh Phất Uyên là một người dịu dàng.

Trần Thanh Vụ nhấc đũa lên, vừa gắp thức ăn vừa nói: "Tạm thời hình như chưa thấy thiếu gì."

"Nếu có nhu cầu gì cứ nói với anh. Anh quen thuộc Đông Thành hơn em."

Giọng điệu của anh thực ra không quá nhiệt tình, nhưng lại khiến cô vô cớ cảm thấy, ở Đông Thành mình thực sự có một người đáng tin cậy để dựa vào.

Dù trước đây cô có sợ Mạnh Phất Uyên đến đâu, cô cũng phải thừa nhận, về độ đáng tin cậy, không ai có thể vượt qua Mạnh Phất Uyên.

Trần Thanh Vụ gật đầu.

Sau đó, họ lại trò chuyện về chuyến đi Thái Lan của dì Kỳ và mẹ Trần cùng hai người lớn.

Trong ấn tượng của cô, từ khi Mạnh Phất Uyên đi học đại học, họ hiếm khi trò chuyện riêng như vậy.

Bầu không khí thoải mái hơn cô tưởng tượng rất nhiều, bữa ăn cứ thế trôi qua lúc nào không hay.

Cô nhớ lại, Mạnh Phất Uyên tuy không nói nhiều, nhưng cơ bản sẽ không để câu chuyện của cô bị ngắt quãng, luôn có thể nói thêm vài câu vào những thời điểm quan trọng, để cô có thể tiếp tục nói chuyện.

Bữa tối không uống rượu, Mạnh Phất Uyên vẫn tự mình đưa cô về xưởng.

Trên đường về, họ tiếp tục chủ đề trên bàn ăn.

Trần Thanh Vụ để ý, đã có thể nhìn thấy từ xa tấm biển quảng cáo khổng lồ của khu sáng tạo văn hóa bên đường, dường như chỉ trong nháy mắt đã đến nơi.

Xe dừng lại trước cửa xưởng.

Trần Thanh Vụ tháo dây an toàn: “Anh Uyên, anh đợi em một chút, em có thứ muốn đưa cho anh."

Mạnh Phất Uyên gật đầu, giơ tay ấn nút đèn cảnh báo.

Anh thấy Trần Thanh Vụ mở cửa xe bước xuống, chạy vào xưởng.

Một lúc sau, cô chạy ra từ cửa chính, trên tay cầm thêm một túi giấy.

Cô đi đến bên ghế lái, Mạnh Phất Uyên lập tức hạ cửa sổ xe xuống.

Túi giấy được đưa vào, cô cười nói: "Đây là bức tranh gốm sứ em vẽ lần cuối trước khi rời khỏi thành phố gốm, cả lô đó đều bị hỏng, chỉ còn lại bức này. Cảm ơn anh đã quan tâm em."

Mạnh Phất Uyên dừng lại một chút rồi mới đưa tay nhận lấy.

Trần Thanh Vụ cười, khẽ sờ mũi: “Thực ra trước đây... em luôn cảm thấy anh có chút ghét em."

Mạnh Phất Uyên không biết nên hỏi "Vậy sao", hay nên hỏi "Vậy bây giờ thì sao".

Trần Thanh Vụ đã tự trả lời: "Bây giờ em nghĩ đó chỉ là hiểu lầm của em thôi."

Mạnh Phất Uyên nhìn cô nghĩ thầm, đó tất nhiên là hiểu lầm của em.

Chỉ có duy nhất một từ trái nghĩa với ghét.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]