Chương 24: Chỉ có duy nhất một từ trái nghĩa với ghét
Mạnh Phất Uyên thấy Trần Thanh Vụ có vẻ sững sờ, nhận ra mình có lẽ đã lỡ lời.
Anh chỉ đứng trên lập trường của một người anh trai, phê bình những điều mà em trai chưa làm tốt, nhưng nghe ra lại có ý chia rẽ.
Làm cho Thanh Vụ không vui không phải là ý định của anh.
Như để bù đắp, anh nói: "Nhưng đối với Kỳ Nhiên mà nói, đây đã là rất có lòng, ngay cả sinh nhật bố mẹ nó cũng thường xuyên quên."
Trần Thanh Vụ cười khẽ, chấp nhận lời an ủi của Mạnh Phất Uyên: "Anh ấy là vậy mà."
Mạnh Phất Uyên đặt chiếc cốc thủy tinh trở lại kệ, nhìn đồng hồ: “Dọn dẹp thêm một chút nữa hay là đi ăn tối với anh luôn."
"Ăn xong rồi quay lại dọn dẹp cũng được."
Trần Thanh Vụ phủi bụi trên tay, đi đến bồn rửa cạnh bàn làm việc để rửa tay, bảo Mạnh Phất Uyên đợi một chút. Quần áo của cô bị dính bụi, cô đi thay đồ khác.
Mạnh Phất Uyên bước đến một kệ trưng bày khác, trên đó hẳn là những tác phẩm ưng ý của Trần Thanh Vụ.
Chén đĩa, tách trà, đủ loại hình dáng, màu hồng phấn nhẹ nhàng, màu xanh lá mạ non, màu xanh nước biển nhạt, màu men thanh nhã và mềm mại, khiến cho những vật dụng đó chỉ nhìn thôi cũng có cảm giác ấm áp.
Ngoài bộ ấm trà sứ trắng hiện đang ở nhà họ Mạnh, lần trước anh nhìn thấy tác phẩm của cô là ở triển lãm tốt nghiệp.
Lúc đó anh đang đi công tác ở Munich, có ghé qua London.
Thanh Vụ đã trưng bày một chiếc cốc uống nước trong triển lãm tốt nghiệp, hình dáng rất đơn giản, màu men cũng đơn giản, giống như màu tím nhạt trên cánh hoa lan được pha loãng gấp trăm lần, rồi hòa vào nước.
Cảm giác ấm áp mờ ảo đó, khiến người ta ngay lập tức cảm thấy, chiếc cốc đó dùng để uống nước hàng ngày chắc chắn rất phù hợp, không phô trương, không lấn át, nhưng mỗi lần sử dụng đều cảm thấy vui vẻ.
Chiếc cốc đó, Trần Thanh Vụ đặt tên là "Hoa Dư Vụ*", sau đó đã tặng cho Mạnh Kỳ Nhiên.
*Hoa Dư Vụ: Hoa và sương
Mạnh Phất Uyên chưa từng thấy Mạnh Kỳ Nhiên sử dụng nó, sau đó có lần vào phòng Kỳ Nhiên lấy đồ, thấy anh ta để riêng nó trong một tủ trưng bày bằng gỗ có kính.
Đằng sau tủ trưng bày có đèn, ánh sáng trắng dịu nhẹ chiếu vào chiếc cốc, vừa đủ để thể hiện rõ màu men của nó.
Mạnh Kỳ Nhiên từng rất thích một tiền đạo người Ba Lan của đội Dortmund, đã cố gắng hết sức để có được quả bóng có chữ ký của anh ta, nhưng cũng chỉ để chung với các vật phẩm sưu tầm khác.
Điều đó cho thấy anh ta trân trọng chiếc cốc nước đó như thế nào.
Mạnh Phất Uyên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, liền hoàn hồn.
Trần Thanh Vụ đã thay một bộ quần áo khác, áo ngắn ôm sát, kết hợp với quần ống rộng thoải mái, xách một chiếc túi tote.
Cô không cần phải cố gắng trong việc ăn mặc, khí chất của cô đủ để nâng tầm bất kỳ trang phục nào.
Đèn đường đã sáng lên dọc đường.
Không khí trong xe có chút yên tĩnh, nhưng rõ ràng là không còn ngại ngùng như trước.
Trần Thanh Vụ lên tiếng: "Anh Uyên, công ty của anh ở khu nào?"
Mạnh Phất Uyên nói địa chỉ.
"Hình như không quá xa, lái xe khoảng..."
"Nửa tiếng. Nếu tắc đường thì bốn mươi phút." Mạnh Phất Uyên nhìn cô: “Khi nào rảnh có thể đến tham quan."
Trần Thanh Vụ gật đầu: "Được ạ."
Họ nhẹ nhàng trò chuyện về một số chủ đề, rồi nhanh chóng đã đến nhà hàng.
Nó nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh, rất khó tìm.
Mạnh Phất Uyên đã đặt chỗ trước, vị trí cạnh cửa sổ, trên khăn trải bàn có một chiếc đèn giấy, ánh sáng cam đỏ mờ ảo và yên tĩnh, tạo nên bầu không khí giống như bức tranh sơn dầu "Bàn ăn đêm" của Sargent.
Người phục vụ đưa thực đơn lên, Mạnh Phất Uyên đưa cho Trần Thanh Vụ: “Em xem muốn ăn gì."
Trần Thanh Vụ không khách sáo, lướt qua thực đơn, gọi hai món, sau đó đưa cho Mạnh Phất Uyên.
Mạnh Phất Uyên gọi thêm hai món nữa, nói với người phục vụ: "Ghi chú giúp tôi là bị dị ứng với các loại hạt."
Người phục vụ gật đầu: "Vâng. Vậy tôi sẽ đặt món cho hai vị."
Trần Thanh Vụ cầm ly thủy tinh lên, nhấp một ngụm nước chanh, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Phất Uyên.
"Anh Uyên."
Khi Trần Thanh Vụ còn nhỏ mới biết nói, người lớn đã bảo cô gọi anh như vậy và vẫn tiếp tục sử dụng cho đến bây giờ.
Mỗi lần cô gọi "anh Uyên" bằng giọng nói mềm mại, Mạnh Phất Uyên chỉ cảm thấy trái tim mình không thể kiểm soát được sự rung động, cảm thấy rất xấu hổ.
"Hửm?" Mạnh Phất Uyên hơi căng thẳng, đáp lại.
"Em có một câu hỏi muốn hỏi anh."
"Em hỏi đi."
Trần Thanh Vụ đi thẳng vào vấn đề: "Tiền thuê xưởng, có phải anh đã giúp em trả một phần không?"
Mạnh Phất Uyên khựng lại: "Thầy Tiền nói với em à?"
"Không, em tự đoán."
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]