Hắn không sợ một con hổ dữ đang đói khát là cô sẽ vồ tới sau đó ăn hắn sao? Ha ha ha ha ha... Nghĩ vậy, khóe miệng Lục Mẫn Tuyết bất giác nhếch lên. Tuy vậy, cô đương nhiên sẽ không lập tức đánh ngã hắn ngay được, một thợ săn giỏi đương nhiên phải chờ cho đến lúc con mồi buông lỏng cảnh giác, sau đó một cú chí mạng, tỉ mỉ hưởng thụ một bữa tiệc lớn ngon lành mới đúng.
“Lục Mẫn Tuyết?" Lục Viễn ngẩng đầu nhìn về phía cô, nhướng mày, rõ ràng là hắn đã nhìn ra cô đang ngẩn người.
Vì vậy, Lục Mẫn Tuyết nhanh chóng gật đầu, "Vâng vâng vâng, cháu đã nghe lọt tai rồi, cám ơn chú, vậy cháu đi tắm trước rồi đi ngủ!"
Một giây sau, người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, hừ lạnh ra tiếng, "Chú thấy cháu không nghe lọt tai dù chỉ một chữ thì đúng hơn, Lục Mẫn Tuyết, chú cảnh cáo cháu, chú đã nhắn cho bên phòng thí nghiệm rồi, chỉ cần cháu có biểu hiện không tốt thì chú sẽ để bọn họ trực tiếp đá cháu ra bên ngoài, biết chưa?"
Vốn dĩ Lục Mẫn Tuyết còn đang qua loa gật đầu, đột nhiên nghe được người đàn ông nói tới phòng thí nghiệm, lập tức hưng phấn mở to hai mắt, hai tay bắt lấy cổ tay người đàn ông kinh hô, "Chú, chú giúp cháu viết thư đề cử cho phòng thí nghiệm chưa?”
Có điều tốc độ thay đổi sắc mặt của cô, nhìn giống như là học theo mẹ Lục Viễn, nước mắt ở khóe mắt nói chảy là chảy.
Lục Viễn khó chịu đẩy đầu cô ra, vành tai hơi nóng, sau đó nói, "Được rồi, đi tắm rồi đi ngủ đi!"
"Được, chú!" Cô đồng ý rất gọn gàng và dứt khoát, xoay người bỏ chạy, ngược lại khiến Lục Viễn sửng sốt một chút cảm thấy có thể cô thật sự thay đổi rồi, tuy nói đây là chuyện tốt, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy mất mát, giống như có chỗ nào đó trống rỗng.
Chỉ có Lục Mẫn Tuyết ở bên này nhếch khóe miệng lên vì đắc ý, tuy rằng không biết vì sao chú lại từ chối lời tỏ tình của cô, nhưng chỉ cần là thứ cô muốn, chú đều sẽ cho cô không phải sao? Nếu như thứ cô muốn chính là hắn, cuối cùng hắn vẫn sẽ giao mình cho cô chứ?
Nghĩ tới đây, Lục Mẫn Tuyết càng cảm thấy hưng phấn, buổi tối cô còn có kế hoạch khác nữa, cho nên phải tắm rửa bản thân cho thật sạch sẽ mới được…
Nửa đêm sắp mười hai giờ, Lục Mẫn Tuyết mặc áo ngủ viền ren màu trắng gõ cửa phòng Lục Viễn, người đàn ông nhất thời từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, sau đó xác nhận người gọi hắn ngoài cửa là Lục Mẫn Tuyết, hắn hơi nhíu mày, gần như không thể thấy được, sau đó lập tức mở miệng nói, "Vào đi!" Giọng nói mang theo chút buồn ngủ của người đàn ông còn có hơi khàn khàn, nghe qua vô cùng gợi cảm.