Một lát sau, Lục Viễn trả lời tin nhắn.
Lục Viễn: Công ty bề bộn nhiều việc, chú vừa mới nhìn thấy tin nhắn.
Lục Viễn: Chú sẽ cố gắng.
Lục Viễn: Bây giờ là giờ học, không nên chơi điện thoại di động.
Nhìn thấy tin nhắn, Lục Mẫn Tuyết lập tức vui vẻ hẳn lên, thành thật trả lời hắn một câu được, bởi vì trong câu trả lời của Lục Viễn, hắn bảo sẽ cố gắng chính là hắn nhất định sẽ về ăn cơm với cô.
Bạn cùng bàn nhìn cô cười đến mức hoa bay đầy trời, không nhịn được lại gần muốn nhìn thử cô đang xem tin nhắn gì, "Là tin nhắn ai gửi tới mà cậu vui vẻ quá vậy?"
Lục Mẫn Tuyết lập tức ấn màn hình đen, không có cho cô ấy cơ hội để nhìn lén, sau đó tiếp tục ngẩng đầu chăm chú nghe giảng.
Bạn cùng bàn không hiểu, sau đó tiếp tục nói, "Nếu Giang Chấn có thể nói chuyện phiếm với tớ thì tớ mới vui vẻ như thế!"
Cô cũng từng nghe nói qua cái tên Giang Chấn này, tuy nhiên cô nghe được mẹ Lục Viễn nhắc tới, bà nói là cậu con trai út nhà họ Giang có học cùng trường với cô, hình như học ngành tài chính và mậu dịch quốc tế, bản thân còn mở một công ty nhỏ gì đó, dù sao cũng rất ưu tú, đương nhiên, mặt mũi cũng rất đẹp, nếu không sẽ không có khả năng được người ta khen ngợi nhiều như thế.
Tuy nhiên, trong mắt cô, nếu như là Lục Viễn lúc còn trẻ, phỏng chừng có thể bỏ xa anh ta mười con phố, đáng tiếc, bạn cùng bàn của cô cũng chưa từng thấy qua cái gì gọi là thần tiên hiện thân.
Lục Mẫn Tuyết suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía bạn cùng bàn và nói, "Nếu không để tớ giúp cậu hỏi chú của tớ xin phương thức liên lạc của Giang Chấn thử xem sao?”
“Xin nhờ, đại tiểu thư tôn quý của tớ ơi, chỉ cần cậu giúp tớ lấy được phương thức liên lạc riêng của Giang Chấn, tớ sẽ khao cậu uống trà sữa suốt một tháng!"
Lục Mẫn Tuyết cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cô ấy, nói, "Trà sữa thì miễn, nếu cậu và Giang Chấn có chuyện tốt, đừng quên đại ân nhân tớ đây là được.”
Nói giống như hai người đã thành đôi thật rồi, nghe thấy thế khiến cho người con gái xấu hổ đỏ mặt.
Buổi tối, quả nhiên Lục Viễn về đến nhà đúng tám giờ, thậm chí còn mang cho cô bánh kem xoài Mousse của tiệm bánh kem mà bình thường cô thích ăn, hai người cũng ăn cơm tối cùng với nhau vô cùng yên bình, sau khi ăn xong cô có thể cảm giác được Lục Viễn quả thật thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn dám trực tiếp gọi cô vào phòng làm việc tán gẫu về chuyện chơi điện thoại di động trong giờ học.