Lệ Đình Khâm cũng không hỏi Cố Thẩm làm sao biết, Lục Thanh Việt chỉ cảm thấy đầu dây bên kia hơi ồn ào trong nháy mắt an tĩnh lại. Anh như thế nào cảm giác trong nháy mắt liền tưởng tượng được, Bá tổng giơ tay lên, tất cả mọi người đều im lặng.
Cố Thầm nói: "Thật sự không sao, không quấy rầy cuộc họp của anh nữa." Đều là người đã từng làm tổng giám đốc, cậu còn chưa có cuộc họp đáng ghét gây sức ép cho Lệ tổng như vậy đâu.
"Được." Lệ Đình Khâm cũng không hỏi nhiều, nhưng giống như trấn an cậu, dừng một chút, nói. "Vậy em thích màu sắc và hình vẽ gì, buổi tối thành phố S có một buổi biểu diễn máy bay không người lái, tôi bảo người ta thêm vào."
Lục Thanh Việt nghe đến đó, cố gắng xen vào: "Máy bay không người lái á?Tôi cũng..." thích. Máy bay không người lái tuyệt lắm! Cố tiên sinh và Lệ tổng không phải là liên hôn thương mại sao?! Như thế nào còn hiểu rõ lẫn nhau, hơn nữa bắt đầu tặng loại lễ vật hào phóng tới mức vô nhân tính này hở?!
Cố Thầm vỗ nhẹ vai Lục Thanh Việt, bảo anh đừng nói gì, Lục Thanh Việt đang kích động trực tiếp nghẹn họng, trong nháy mắt cảm thấy mình đứng bên cạnh điện thoại cũng giống như không phải người, mà là một cái bóng đèn dư thừa.
Cố Thầm khẽ nhếch môi nói: "Lệ tổng cảm thấy thế nào?"
Lệ Đình Khâm cũng mang theo vài phần ý cười đáp: "Được, tôi sẽ đi xem tiết mục của em."
Lục Thanh Việt: "??" Chờ một chút, chờ một chút, cuộc đối thoại của hai người là sao tôi theo không kịp, sao lại nhảy từ đề tài máy bay không người lái sang xem chương trình? Mình nghe xong toàn bộ quá trình như thế nào vẫn giống người ngoài cuộc?
Cố Thầm: "Vậy thì chờ sáng mai gặp."
Lệ Đình Khâm: "Được, tối gặp lại."
Nghe xong cuộc điện thoại này, Lục Thanh Việt cảm thấy đầu óc quay cuồng: "..." Không ổn, trực giác của Tinh Châu đúng rồi.
Không thích hợp, thật sự không thích hợp, Cố tiên sinh, anh thật sự muốn cùng đối tượng thông gia của anh yêu đương ngọt ngào thật hả?
Màn đạn: [Ha ha ha tôi biết sẽ như vậy mà~]
[Cái thằng oắt con này, chị đã nói đây là mở màn tiết mục cưới trước yêu sau để cưng chạy mau mà cưng không tin, cưng còn đuổi theo để cho người ta gọi điện thoại, cưng muốn cắn cp đúng không?]
[Ha ha ha tiểu Lục chẳng lẽ cậu không phát hiện mình chính là người ngoài cuộc dư thừa sao?]
[Hai người bọn họ nói chuyện, không hiểu gì hớt? 2333.]
[Nhưng cảm ơn Tiểu Lục~ tôi hít được đường rồi, tôi cảm giác mấy chục giây điện thoại của Cố tiên sinh và Lệ tổng lại có thể phân tích rất nhiều thứ~]
[Máy bay không người lái biểu diễn, thích không? Quà Lệ tổng người ta tặng Cố tiên sinh, còn cần nhóc thích ư nhóc ơi! Ha ha ha!]
[Máy bay không người lái biểu diễn, thật cool a!!! Tiểu Lục hâm mộ đi? Ha ha ha ha, nhóc không phải muốn học cái này sao? Sao không làm cho Tiểu Dụ một cái điii!]
Nhưng đúng lúc này, nhân viên công tác vừa rồi đi tới, anh ta không nghe thấy Cố Thầm và Lệ Đình Khâm nói chuyện, cho nên trực tiếp hỏi: "Thế nào rồi, thầy Lục, có học được không? Học được thì có thể thực hành với thầy Dụ luôn rồi."
Lục Thanh Việt: "..." Học không nổi, thật sự học không có nổi.
Anh im lặng vài giây, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, ánh mắt sáng quắc tràn ngập chân thành năn nỉ Cố Thẩm: "Cố tiên sinh, tình yêu của tôi và Tinh Châu cũng vô cùng cần thứ này, thật sự, xin đấy, anh và Lệ tổng cũng làm cho chúng tôi một cái đi?"
Màn đạn: [A??? Ha ha ha! Nhóc thì giỏi rồi!]
[Cười chết, đúng là con đường tôi chưa từng nghĩ tới.]