Lục Thanh Việt lẩm bẩm: "Không phải chê tôi phiền rồi cố ý trốn tôi đấy chứ?"
Cơ mà tổ tiết mục nếu muốn làm phân đoạn này, tự nhiên vẫn sẽ nhắc nhở bọn họ "Đối tượng học tập" đi nơi nào.
Vì thế Lục Thanh Việt đi tới bên ngoài biệt thự, thấy được hồ nhân tạo khổng lồ tạo cảnh trong khu biệt thự, sáng sớm sương mù mênh mông, lạnh lẽo, nhân viên công tác đứng trong sương mù cũng ngáp, lại ỉu xìu ỉu xìu nói: "Cố tiên sinh đã chạy ba vòng rồi, cậu Lục, cậu Dụ, hai cậu có muốn học cái này không?" Ngoại trừ đối với Cố tiên sinh, chỉnh đốn khách mời khác thế nào bọn họ vẫn rất biết.
Lục Thanh Việt: "?" Có phải không đúng chỗ nào không? Sao lại có người hơn 6 giờ thức dậy chạy bộ chứ!
Dụ Tinh Châu mở to mắt, nhìn thanh niên chạy bộ trong sương mù xa xa, mắt lại nhắm lại, như là chuẩn bị mộng du trở về phòng: "Em về phòng ngủ một lát nữa đây."
Lục Thanh Việt cố giữ chặt cậu: "Đừng nha, không phải nói muốn cùng nghe Cố tiên sinh gọi điện thoại cho vợ anh ấy sao?"
Dụ Tinh Châu dừng một chút: "Em buồn ngủ lắm, cảm thấy chưa khỏe lắm đâu, hay không bằng anh nghe đi rồi nói cho em biết? Không phải anh không muốn nghe cùng em mà, đúng không?"
"A..." Đáy mắt như chó con của Lục Thanh Việt có chút mất mát. "Là em không nghe đó nha."
Dụ Tinh Châu vụt phắn đi, Lục Thanh Việt nhìn bóng dáng Cố Thẩm càng ngày càng gần, vẫy tay chào: "Cố tiên sinh! Cố tiên sinh!"
Cố Thầm thả chậm bước chân, nhưng chạy ba vòng, hô hấp của cậu vẫn vô cùng vững vàng, hơi thở không hề loạn: "Tiểu Lục, chào buổi sáng, muốn cùng nhau chạy bộ không?"
Lục Thanh Việt vội vàng lắc đầu: "Không không không..."
Nhân viên công tác nói: "Mau mau mau..."
"Không sao, không muốn chạy thì không cần chạy." Cố Thầm ngược lại rất mát tính, dừng bước, hàm chứa vài phần ý cười. "Đó là..."
Lục Thanh Việt nói: "Anh vẫn chưa gọi điện thoại cho vợ anh sao?" Là vợ phải không? Đỗ Nhuy Thanh gọi là em dâu mà phải khum?
Nếu không chạy, Cố Thầm vừa đi vào khu biệt thự, vừa nhìn đồng hồ: "Còn sớm."
Lục Thanh Việt đi theo cậu, nói: "Không còn sớm nữa, anh đã chạy ba vòng rồi. Hơn nữa bên kia hẳn là buổi chiều mà?"
Camera quay được bóng lưng hai người bọn họ, tổ làm chương trình vẫn rất tuân thủ hợp đồng, dù sao điều khoản luật sư Hà đặt ra cũng rất nghiêm cẩn.
"Mau mau để em học tập một chút, hoàn thành nhiệm vụ hôm nay." Lục Thanh Việt thầm nghĩ, hình thức hai vợ chồng này ở chung chính là sáng tố gì cũng gọi cho nhau một cú điện thoại, vậy chẳng phải buổi sáng anh nghe xong một cú điện thoại là có thể chuồn rồi sao?
Cố Thầm ngẫm lại cũng đúng, liền gọi điện thoại cho Lệ Đình Khâm: "Chào buổi chiều Lệ tổng, đang bận không?"
Bên kia Lệ Đình Khâm trả lời: "Chào buổi sáng. Sớm như vậy gọi điện thoại cho tôi, xảy ra chuyện gì à?"
Nghe được tiếng Lệ Đình Khâm, Lục Thanh Việt mê hoặc nghiêng đầu nhìn Cố Thầm. Đỗ Nhuy Thanh rốt cuộc trong đầu nghĩ cái quái gì mà có thể gọi người đàn ông đối diện kia là "em dâu" đó? Cơ mà, chỉ nghe thanh âm quả thật phân không rõ hai người bọn họ ai trên ai dưới, cũng y hệt mình cùng Tinh Châu giống nhau ha ha ha.
"Không có việc gì, gọi điện thoại theo kỳ thôi." Cố Thầm cảm thấy giọng Lệ Đình Khâm có chút thấp, liền hỏi. "Đang họp sao?" Quy trình quen thuộc này, cậu đã nói, Lệ tổng sẽ không tan ca sớm như vậy.
Lục Thanh Việt: "?" Sao lại phát hiện đang họp? Sao ở cạnh nghe hai người kia nói chuyện phiếm mà anh theo không kịp tiết tấu vậy?
Lệ Đình Khâm nói: "Ừ, mà không sao, em nói là được rồi."