Triệu Trường Hà thầm nghĩ cái gọi là Đường Thủ Tọa rất có thể là một chức quan gì đó, chẳng biết tại sao nàng lại một mình đến đây, nói không chừng đại quân sau lưng rất nhanh kéo đến. Chu Tước có vẻ cũng rất kiêng kị Đường Thủ Tọa, chỉ cần kéo thời gian thêm phút chốc, có lẽ có thể kéo đến lúc đại quân tới cứu Lạc Chấn Vũ.
Triệu Trường Hà quan sát Lạc Chấn Vũ kéo lê cái chân xụi lơ trên măt đất, trong lòng khẽ động, bỗng nhiên thò đầu từ sau cửa viện ra lớn tiếng hô: “Ai nói chỉ có một người? Chỉ cần Đường Thủ Tọa cản bọn họ lại, bọn ta có thể cõng thiếu trang chủ chạy trốn!”
Lạc Thất bên cạnh trợn mắt há mồm.
Tất cả mọi người đều là sững sờ, Chu Tước Tôn giả cùng Huyết Thần Giáo đồ đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, Đường Thủ Tọa quay đầu lại nhìn hắn.
Triệu Trường Hà không rảnh lưu tâm tới đôi mắt trong veo như nước mùa thu kia, nhanh chân bước tới đỡ Lạc Chấn Vũ: “Thiếu trang chủ, ta cõng ngươi đi!”
“Ở lại đây.” Chu Tước Tôn giả tiện tay ném ra một đạo hồng mang.
“Bịch” Một tiếng, Đường Thủ Tọa im lặng không lên tiếng ngăn lại.
Lạc Chấn Vũ thấy tình huống này có hy vọng thoát thân, Lạc Chấn Vũ quá đỗi vui mừng dựa người vào vào Triệu Trường Hà đứng dậy : “Hảo, hảo, sớm biết ngươi hiền lành chất phác...... Phốc......”
Còn chưa dứt lời, một thanh trường đao đã đâm thẳng vào trái tim của hắn.
Lạc Chấn Vũ trợn to hai mắt, cúi đầu nhìn thanh đao đâm thẳng vào tim, lại nhìn về phía tay cầm đao trường đao , cuối cùng nhìn về phía chủ nhân thanh đao.
Đôi mắt Triệu Trường Hà thấp thoáng dưới ánh lửa tràn ngập sự tàn nhẫn trái ngược hoàn toàn với sự “hiền lành chất phác ”.
Huyền quan tam trọng ghê gớm lắm sao, cũng đâu phải đao thương bất nhập!
Triệu Trường Hà biết Lạc Chấn Vũ dù sao cũng là người luyện võ, nếu như mình trực tiếp cầm đao đi qua, đối phương có lòng phòng bị chắc chắn gϊếŧ không được, chỉ có thể diễn trò để cho hắn mất cảnh giác, quả nhiên một kích tất sát.
Chu Tước Tôn giả cùng Đường Thủ Tọa đều ngừng tay,hơn nữa còn có chút sững sốt.
Triệu Trường Hà thở phì phò, thấp giọng nói: “Đây là công trạng nhập giáo của ta...... Tôn giả sẽ không để cho ta bị quan phủ bắt đi đúng không?”
“Đúng.” Chu Tước ánh mắt đung đưa đồng thời lách mình bảo vệ ở trước mặt Triệu Trường Hà.
Đường Thủ Tọa thản nhiên nói: “Phản chủ chi đồ, ngươi nhận được lợi ích gì?”
“Phản chủ?” Triệu Trường Hà cười to: “Hắn là chủ cái cức gì!”
Vừa nói hắn càng đâm thanh trường đao sâu thêm vài tấc: “Lúc ngươi gϊếŧ sạch người dân Triệu Thố, có từng nghĩ kết cục ngày hôm nay!”
Lạc Chấn Vũ “Ôi ôi” hai tiếng, trong mắt lộ vẻ ngộ ra và hối hận, nhưng không thốt lên lời, rất nhanh đứt hơi chết đi.
Đường Thủ Tọa bình tĩnh nhìn Triệu Trường Hà, nhớ tới thôn trang nhìn thấy trên đường , nghi hoặc trong lòng sáng tỏ. Nàng thở dài, nói khẽ: “Mấy chuyện quan trọng này, ngươi lẽ ra không nên biết, ngươi..... có hối hận không?”
Triệu Trường Hà rút trường đao ra, lớn tiếng đáp lại: “Suy nghĩ rõ ràng thông suốt, có gì phải hối hận!”
“Haizz.” Đường Thủ Tọa lắc đầu, hỏi: “Có dám để lại tính danh?”
“Sát nhân, Triệu Trường Hà!”