Đúng vào lúc này, dưới ánh trăng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kiếm ngâm mềm mại, mới đầu rất nhỏ rất khó nghe được, như tiếng suối nước róc rách, không biết vì sao hóa thành sóng triều, thanh âm như vang vọng khắp trời, màng nhĩ tất cả mọi người đều bị chấn động, cảm giác cực kỳ đau đớn.
Đệ tử Huyết Thần Giáo kia hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một mảnh kiếm quang từ bầu trời rơi xuống, tựa như nguyệt ảnh tiêu sái, như xuân thủy liên miên, ánh lửa trùng thiên dưới một kiếm này trở nên dịu dàng.
Những kiếm ý liên miên không dứt như mối tình không phai này khiến đệ tử Huyết Thần Giáo cực kỳ sợ hãi, chật vật thối lui mấy trượng, thuộc hạ bên người chỉ trong chốc lát đều bỏ mạng, ngay cả chết đều mang theo nụ cười dịu dàng.
Triệu Trường Hà mê mẩn đến hoa mắt.
Một nữ tử đạp trăng mà đến, dây thắt lưng bồng bềnh, phảng phất như Nguyệt cung tiên tử đáp xuống thế gian.
Bóng hình dù bị che khuất thấy không rõ khuôn mặt, nhưng rõ ràng không phải Nhạc Hồng Linh ......
Nữ tử thế giới này đều mạnh vậy sao?
“Tuy danh xưng Xuân Thủy kiếm pháp có chút thô tục, nhưng quả thật rất đẹp.” Chu Tước Tôn giả bay tới vung tay ném vô số “ám khí” màu đen tới nữ tữ đang từ không trung hạ xuống.
Nữ tử vô thức đánh rơi “ám khí” xuống đất, đôi mắt đẹp nhìn lại.
Không phải ám khí mà là vài cái đầu, trong đó có một cái là Lạc trang chủ.
Lạc Chấn Vũ hoảng sợ lê lết cái chân bị thương trốn sau lưng nữ tử.
Chu Tước Tôn giả hạ xuống giữa đám người, lười biếng cười khẽ: “Không ngờ Đường Thủ Tọa không ngại đêm tối vội vàng tới cứu viện, Lạc gia trang quả nhiên...... Ha ha, đáng tiếc ngài tới chậm rồi, mấy con chó Lạc gia chết rồi, Đường Thủ Tọa hà tất lết cái thân còn mang bệnh liều mạng với bọn ta? Thủ tọa không ngại có thể quay về.”
Triệu Trường Hà lặng lẽ dò xét, Chu Tước Tôn giả cũng mang một bộ nữ trang áo đỏ , chỉ là phục trang của Nhạc Hồng Linh là võ sĩ phục , còn của tôn giả giống một bộ trường bào của tế tự có thêu những hoa văn kỳ dị .
Nàng đeo một một mặt nạ che nửa mặt, nhìn không ra diện mạo, cũng không biết tuổi tác. Mặt nạ có hình con chim lửa, mỏ chim bao trùm chóp mũi, lộ ra đôi môi đỏ tươi mọng nước rất là gợi cảm. Cho dù đeo mặt nạ cũng không giấu được đôi mắt lộ rõ sự trêu tức dưới màn đêm..
Nữ tử được xưng là Đường thủ tọa đưa lưng về phía Triệu Trường Hà, thân mang áo lông chồn rất dày. Lúc này che miệng ho , không ngờ thở hổn hển như đang bệnh thật, nàng ho một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Đây là Đại Hạ.”
Giữa hai câu nói, tiếng bước chân vang lên, đệ tử Huyết Thần Giáo bốn phía xúm lại, trong đó một người đàn ông áo màu máu trầm giọng nói: “Lạc gia thân quyến đều đã đền tội, chỉ còn lại Lạc Chấn Vũ.”
“Làm phiền Tiết giáo chủ.” Chu Tước cười nói: “Đường Thủ Tọa, bọn ta chẳng biết tại sao chỉ có ngươi đến đây, nhưng bệnh của ngươi chưa lành, một mình ngươi không thể bảo vệ được tên què sau lưng. Nếu chính người cũng nằm luôn ở đây thì quả thật đáng tiếc.”
Đường Thủ Tọa cũng không nói nhiều, chỉ chỉa kiếm về đối phương, nhất thời cục diện giằng co.