Cô Ngũ Hành Thiếu Tiền

Chương 47: Nắm đấm của cô có cứng không? 1

Khương Nhất và Nghê Cách vừa chơi điện thoại vừa chờ, buổi trưa hai ngươi còn gọi đồ về nhà ăn, ăn đến miệng chảy đầy mỡ.

Khương Nhất thầm nghĩ, quả nhiên chơi với người có tiền đúng là tốt thật, được hưởng hết mọi điều tốt đẹp nhất, còn như cô khi ở bên cạnh Sư tổ bà bà, cho bà ấy chút canh để không chết đói đã coi như là đãi ngộ tốt lắm rồi.

Đến hai giờ chiều, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Trái tim của Nghê Cách như vọt lên tận cuống họng, cô ấy níu lấy Khương Nhất nói: “Đến rồi, đến rồi.”

Khương Nhất nhìn cô ấy bằng ánh mắt trấn an rồi bảo cô ấy trốn vào trong phòng ngủ, còn cô bước ra mở cửa, nhìn thấy một bà cốt mặt mũi nhăn nheo, tay chống một cây gậy đứng ở ngoài cửa, từ khóe mắt đuôi mày bà ta đều lộ rõ vẻ khôn khéo.

Bà cốt kia vừa thấy người mở cửa không phải là người quen lập tức trở nên có chút cảnh giác, giọng già nua nói: “Đây có phải là nhà của ông Hạ không?”

Khương Nhất mỉm cười, cô vốn có khuôn mặt dịu dàng non nớt, lại thu liễm khí tức của mình nên thoạt nhìn trông như một cô em gái dễ thương vô hại.

“Bà là khách của anh trai cháu phải không, anh trai cháu nói là có khách quý tới, sợ mất lễ nghĩa nên xuống lầu mua đồ rồi, anh ấy sẽ về sớm thôi ạ.”

Nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng của Khương Nhất, bà già kia cũng rất hưởng thụ, chống gậy bước vào nhà. Ngay trong nháy mắt sau khi Khương Nhất đóng cửa lại, sắc mặt cô liền thay đổi.

Cả người bà ta bốc lên mùi hôi thối của hồ ly, xem ra thân thể của bà già này chính là vật dẫn để có thể dẫn hồ yêu nhập vào người. Ở chỗ bà già kia không thể nhìn thấy, ngón tay Khương Nhất co lại, một luồng ánh sáng vàng lập tức phong bế cánh cửa.

Linh lực của Khương Nhất vô cùng bá đạo, bà cốt kia đột nhiên cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Bà ta vội quay người lại, dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Khương Nhất, khóe miệng nở một nụ cười tà ác giống như mấy mụ phù thủy già trong các câu chuyện xưa.

“Không nhìn ra được một cô gái trẻ như cô lại là người tu đạo đấy! Người giống như cô là chất đại bổ cho Hồ tiên đại nhân rồi, ha ha ha!”

Bà già kia vừa dứt lời liền xoay tròn cây gậy trên tay rồi đâm mạnh xuống đất, lực đâm xuống mạnh đến nỗi nền nhà lát gạch bằng phẳng bị vỡ ra thành từng mảnh, trên mặt đất xuất hiện những vết nứt lan ra giống như mạng nhện.

Cuồng phong gào thét nổi lên xung quanh bà già kia, mùi hôi thối của hồ ly xộc thẳng vào trong mũi Khương Nhất khiến cô ghê tởm đến nỗi suýt nôn hết toàn bộ đồ ăn buổi trưa ra.

Cô nhếch môi, khinh thường nói: “Thật xui xẻo! Bà làm tôi ghê tởm đến buồn nôn.”

Bà già kia dẫn hồ yêu nhập thân, khí chất cả người hoàn toàn thay đổi, xung quanh người bà ta bao phủ một tầng khí màu vàng lẳиɠ ɭơ, thân hình vốn cong vòng lúc này lại trở nên thẳng tắp. Những móng tay khô héo sắc nhọn, giọng nói cũng trở nên cao vυ't the thé: “Ha ha ha! Cô bé con nhìn non mềm quá, ăn vào chắc chắc sẽ rất ngon, đại bổ đại bổ!”

Vừa dứt lời, bà ta đã nhanh nhẹn nhào về phía Khương Nhất, mười ngón tay như muốn xé nát Khương Nhất ra!

Đúng lúc này, trên ngón tay Khương Nhất đột nhiên xuất hiện ngọn lửa, cô nắm lấy cánh tay bà già, chỉ dùng sức kéo mạnh một cái, hồ yêu bám trên người bà già kia đã bị cô mạnh mẽ kéo ra.

Thân thể bà già kia tựa như một đống thịt nát, tê liệt ngã xuống đất. Con hồ yêu lại kêu ngao ngao, giống như tiếng động vật gào thét, lại giống như một người phụ nữ ác độc đang ré lên.

Nghê Cách trốn trong phòng ngủ, lén nhìn trộm xuyên qua khe cửa. Bởi vì có một phần linh lực của Khương Nhất đang ở trên người cô ấy nên những thứ mà bình thường cô ấy không thể nào nhìn thấy được bằng mắt thường giờ đây lại hiện ra rõ ràng trước mắt.

Trên tay cố vấn Khương trẻ tuổi xinh đẹp đang xách một con vật màu vàng óng, con vật kia cho dù có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay trắng nõn của cố vấn Khương. Khóe miệng cô nhếch lên trào phúng: “Còn là một hồ yêu mấy trăm nữa, đúng là không biết xấu hổ mà. Hồ ly đực tao khí trùng thiên còn dám giả làm đại tiên làm ra chuyện thất đức kia, để xem tao có xử lý mày hay không!”