Cô Ngũ Hành Thiếu Tiền

Chương 46: Một cô gái trẻ sao lại nóng tính như thế 2

Sau khi chào tạm biệt người phụ nữ kia, Hạ Thịnh Đông nhận được một cuộc điện thoại. Không biết đối phương nói gì mà anh ta không nhịn được trả lời: “Biết rồi biết rồi! Không quay vòng vốn được thì không thể bớt tiêu xài một chút sao! Mẹ, không phải là con nói gì mẹ, nhưng mà chiếc túi mà mẹ mới mua mang chụp ảnh với bà Lý kia là cả mấy trăm ngàn đó.”

“Mẹ, mẹ đừng có cằn nhằn nữa, nhiều nhất một tháng nữa thôi là Nghê Cách sẽ khóc lóc kêu gào đòi kết hôn với con, mẹ có thể nói với cha thả mấy lời này ra ngoài trước, nếu mấy người hợm hĩnh kia biết nhà chúng ta và nhà họ Nghê kết thông gia với nhau thì nhất định họ sẽ hòa hoãn lại cho chúng ta thôi.”

Mẹ Hạ Thịnh Đông còn đang nói tiếp, lại bị Hạ Thịnh Đông không nhịn được cúp máy. Anh ta đứng lên, bước chân dần dần xa.

Lắng nghe khoảng cách đi lại, nếu không phải vào phòng ngủ phụ thì là vào phòng vệ sinh. Hạ Thịnh Đông đi vệ sinh thích hút thuốc nhất, mà cô lại không nghe thấy tiếng bật lửa, vậy tám chín phần mười là anh ta vào phòng ngủ thứ hai.

Nửa tiếng sau, Hạ Thịnh Đông mới quay trở lại trên ghế sô pha. Lần này là anh ta chủ động gọi điện thoại, giọng điệu hết sức cung kính.

“Đại sư, là tôi, Tiểu Hạ đây, chúng ta có thể làm tăng hiệu quả nhanh lên thêm một chút nữa được không? Tôi có thể cảm nhận được lúc này cô ta còn đang giãy dụa, đang nhảy qua nhảy lại giữa ranh giới yêu tôi và không yêu tôi, cô ta vẫn chưa hoàn toàn nghe lời tôi nữa.”

Hạ Thịnh Đông mở loa ngoài, trong điện thoại vang lên một giọng nữ già nua.

“Chàng trai trẻ, dục tốc bất đạt, mọi việc đều có quy trình của nó cả, việc của cậu xem như đã rất nhanh rồi. Nếu cậu còn muốn nhanh hơn nữa…ha ha, cũng không phải là không được.”

“Vậy bà cứ nói đi, sau khi chuyện thành công, tôi sẽ cho ngài thêm 500.000 tệ nữa!”

“Chàng trai, tôi đã nói với cậu rồi, nếu cậu muốn đẩy nhanh hơn nữa chỉ sợ hồn phách của người yêu cậu sẽ bị hao tổn, ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời ra thì những lúc khác sẽ hành động giống như kẻ ngốc, cậu còn muốn tiếp tục nữa sao?”

Hạ Thịnh Đông không chút do dự nói: “Đại sư, vậy cũng được, chỉ cần hiệu quả nhanh lên, còn ngốc hay không ngốc cũng không thành vấn đề.”

“Chàng trai, ta rất thưởng thức sự tàn nhẫn của cậu đấy! Hai giờ chiều mai tôi sẽ tới đó một chuyến, cậu nhớ chuẩn bị thêm chút hương hỏa.”

Nghê Cách nghe được toàn bộ quá trình người khách lên kế hoạch xử lý mình, vô cùng sợ hãi. Cô ấy lén gọi điện thoại cho Khương Nhất, trong giọng nói nhỏ mang theo tiếng khóc nức nở: “Cố vấn Khương, phải làm thế nào bây giờ? Hạ Thịnh Đông có âm mưu biến tôi thành kẻ ngốc, chiều mai đại sư làm phép giúp anh ta sẽ đến nhà, giúp anh ta tăng cường pháp thuật, phải làm sao đây? Tôi không muốn bị biến thành kẻ ngốc đâu!”

Khương Nhất đang gặp đùi gà, cô mua liền hai mươi cái một lần, nhưng chỉ được chia cho một cái, còn lại mười chín cái đốt hết cho Sư tổ bà bà.

Không thể không nói, đắt cũng có cái giá của đắt, ăn thực sự rất ngon, nước sốt thấm đẫm, vỏ ngoài giòn tan.

Cô vừa nhai vừa nói: “Nếu cô không muốn bị biến thành kẻ ngốc thì cô phải khống chế Hạ Thịnh Đông, ngày mai tôi sẽ tới nhà cô, vừa lúc giúp cô bắt bà già kia lại.”

Nghê Cách: “Làm sao mà khống chế anh ta được? Đâm anh ta một dao có được không?”

Khương Nhất hít sâu một hơi, sao cô gái này còn trẻ mà lại nóng tính thế chứ? Cô liếʍ vụn gà còn sót lại trên môi: “Đâm cái gì mà đâm, đâm người như thế không phải là phạm pháp à? Nói cho tôi biết địa chỉ, sáng mai tôi sẽ qua đó.”

Nghê Cách gật đầu như giã tỏi, hoảng sợ chờ suốt cả một đêm.

Ngày hôm sau, Khương Nhất đúng hẹn mà tới.

Hạ Thịnh Đông còn đang ngủ trên giường giống như lợn chết.Khương Nhất đi vào phòng bếp, nhìn khắp nơi, chợt nhìn thấy chiếc chảo đơn giản đang tỏa ánh sáng rực rỡ. Cái đồ chơi này tốt này, là thần khí thiết yếu khi đi du lịch, lúc đói thì dùng nấu cơm, lúc sợ thì dùng phòng thân.

Khương Nhất quơ lấy chảo đi vào phòng ngủ, nện thẳng vào đầu Hạ Thịnh Đông.

Bốp một tiếng ~

Hoàn toàn choáng váng.

Nghê Cách:... Cái này có khác gì đâm một dao đâu chứ?

“Đứng ngây ra đó làm gì, trói anh ta lại, bịt miệng lại.”

Nghê Cách vươn tay muốn kiểm tra xem thử anh ta còn thở không, lỡ như bị đánh chết rồi thì sao?

“Yên tâm, tôi tự có chừng mực, cam đoan anh ta không chết được đâu.”

Ngày thường Hạ Thịnh Đông thích vung tiền mua quần áo mua cà vạt, lần này thì nó cũng có tác dụng, trói chặt tay chân anh ta.

Giống như một con lợn sắp bị mang đến lò mổ vậy.