Người Giám Hộ Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Quyển 1 - Chương 52: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Hắc Long mặc dù không hiểu đại điểu nói gì nhưng hắn nhìn thấy tiểu mao cầu mở to mắt nhìn mình sau khi nghe được con chim lớn kêu, như thể bé biết được chuyện kinh thiên động địa gì đó.

Tim Hắc Long đột nhiên đập thình thịnh, cảm giác như biến cố hắn vô pháp khống chế xuất hiện.

Móng vuốt của hắn cắm chặt vào cỏ, cào cấu một cách khó chịu.

Đôi đồng tử thẳng đứng dao động, như đang tìm kiếm lổ hỏng đột phá vòng vây.

Hắn chợt há mồm, cổ họng tập trung lửa.

Khi đàn đại điểu theo bản năng lui về phía sau tránh né, Hắc Long đột nhiên cúi đầu, đem tiểu mao cầu ngậm vào miệng, dang rộng đôi cánh bay đi.

Một loạt động tác nước chảy mây trôi, lưu loát mạch lạc mà thực hiện.

Khi những con chim lớn phản ứng lại, muốn ngăn cản đã không còn kịp.

Đàn chim phía sau Hắc Long phát ra tiếng kêu thê lương, đầy đau đớn và giận dữ.

Hắc Long không quan tâm đến chúng, hắn từ đầu đến cuối chỉ quan tâm đến tiểu mao cầu.

Hắn đem tốc độ tăng đến cực hạn, giây lát đã xẹt qua rừng cây, bay vào hang rồng.

Con rồng đen gục đầu xuống đất, há miệng.

Tô Tinh choáng váng quay mòng mòng.

Trong lúc đó, bé còn đυ.ng vào một chiếc răng của Hắc Long, đá vào nướu con rồng đen, Hắc Long vẫn bất động cho đến khi bé chui ra.

Tô Tinh chân trái vấp chân phải ngã trên mặt đất.

Bé chưa bao giờ ngồi xe nhanh như vậy, linh hồn sắp bay ra ngoài, bộ não và thân thể không thể liên kết với nhau.

Hắc Long thè lưỡi liếʍ Tô Tinh, đem bé lật lại.

Tô Tinh nằm ngửa trên mặt đất, thế giới trước mặt xoay tròn, vật xoay chuyển nhanh nhất chính là cái đầu con rồng đen trên đỉnh đầu bé.

“Pi…pi….”

Đừng quay nữa, đừng quay nữa, bảo bối chóng mặt quá.

Tô Tinh vô lực mà đá móng vuốt về phía trước.

Hắc Long di chuyển đầu, để bé tựa cằm vào móng chân mình.

Có thứ chống đỡ, thế giới không ngừng xoay chuyển tựa hồ dần dần ngừng lại.

Tô Tinh chớp mắt, nhận ra Hắc Long phía trên đỉnh đầu mình.

“Pi pi?”

Mamy? Hay là…Daddy?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Tô Tinh lập tức đá chân đứng lên, lùi về sau một bước không ngừng đánh giá Hắc Long.

Bé ở núi lửa đã gặp qua rất nhiều loài rồng những con rồng cùng loài giống nhau đến mức khó phân đực cái.

Nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể nhìn ra chút bất đồng.

Ví dụ như, sừng trên đỉnh đầu rồng đực sẽ to và rõ ràng hơn sừng trên đầu rồng cái.

Lại tỷ như, sừng trên đỉnh đầu rồng cái tương đối ngắn và rộng hơn.

Các chi không có sự bất đồng quá lớn, nhìn không ra được nhưng sừng rồng….

Trên đỉnh đầu Hắc Long có hai chiếc sừng lớn uốn cong về phía sau, chổ khớp nổi to bằng kích thước của ba chiếc sừng.

Cho dù bé chưa từng nhìn thấy con rồng đen khác, vô pháp tiến hành so sánh, bé vẫn có thể chắc chắn rằng cặp sừng này rất lớn.

Chẳng lẽ….chuyện mà bé vẫn luôn khẳng định sai rồi ư?

Mẹ Rồng Đen căn bản không phải là mẹ mà là ba?

Chuyện này thật sự quá khó tin.

Sau khi phá xác chui qua gặp phải bầy sói và nhận nhằm một con rồng đực đi ngang qua là mẹ của mình, bổ nhào vào móng vuốt của đối phương mấy kêu mấy lần đều bị đuổi đi.

Sau khi bị đuổi đi nhiều lần, còn kiên trì không từ bỏ mà kêu mamy.

Đem đối phương làm mềm lòng, uy bé ăn.

Cứ như vậy, Hắc Long nam – con rồng có khả năng là con rồng đen cuối cùng của toàn bộ long tộc, bắt đầu nuôi dưỡng đứa con nhỏ không rõ chủng tộc của mình.

Mà bé vẫn luôn gọi sai.

Nguyên lại phải kêu là ba ba!

Tô Tinh sửng sờ tại chổ không chú ý đến ánh mắt cô đơn của Hắc Long sau khi bé kéo giãn khoảng cách.

Một tiếng phẩn nổ cực hạn từ bên ngoài truyền đến.

Con rồng đen đột nhiên quay đầu lại, hơi quét đuôi về phía sau, đẩy tiểu mao cầu vào sâu trong hang, thân thể chặn ngang lối vào, đứng đối mặt với lũ chim đang uy hϊếp.

Những con chim lớn tụ tập thành đàn, từ trên cao xà xuống, bay về phía con rồng đen đứng trên vách đá.

Là loài chim ăn thực vật nên chúng không giỏi công kích hay chiến đấu.

Nhưng sau khi con non duy nhất trong vài thập kỷ của đám đani điểu bị một con rồng đen ăn thịt ngay trước mắt, chúng đã bất chấp tất cả, huy động cuộc tấn công liều chết hướng vào Hắc Long.

Kẻ đang lao đến đầu tiên là con chim được bao quanh bởi ngọn lửa.

Hắc Long há mồm, ngọn lửa màu xanh tụ trong cổ họng, ngay sau đó lập tức phun ra.

Đàn chim lớn tránh né tránh chổ mãnh liệt nhất của ngọn lửa, cường ngạnh xông vào phần ngọn ngọn lửa rồng, những cái mỏ cứng và to của chúng mổ vào mắt Hắc Long, móng vuốt cong cong sắc bén chụp vào mặt con rồng đen.

Hắc Long quay đầu há mồm cắn vào con chim lửa đang lao về phía mình.

Tô Tinh bò lêи đỉиɦ đầu Hắc Long, dang rộng đôi cánh dùng cơ thể bảo vệ đôi mắt rồng, hét chói tai trước những đòn tấn công giáng xuống của cả hai bên.

“Pi pi pi—“

Đừng đá, đừng đá mẹ ta!

Bé đã gọi quen miệng, tình huống khẩn cấp ngôn ngữ không qua não bộ liền theo bản năng buột miệng thốt ra xưng hô vẫn là ‘ma ma’.

Nghe được âm thanh, con chim lớn chợt dừng công kích, đột ngột thay đổi phương hướng.

Cái mỏ cứng sượt qua lông vũ của Tô Tinh, đυ.ng phải móng vuốt cong cong từ bên sườn lao đến, hai con chim lớn liền va vào nhau, đồng thời kêu lên một tiếng rồi rơi xuống vách núi.

Hắc Long đột nhiên bị đen một con mắt, cắn hụt một cái vào không khí.

Sau khi phản ứng lại, hắn lập tức kéo tiểu mao cầu ra khỏi mắt, bảo vệ bé sau lưng bất chấp đàn chim lớn còn bên ngoài.

Những con chim lớn đều ngừng tấn công và bay vòng ra ngoài hang rồng.

Hai con chim rơi xuống vách đá cũng tách ra vào giây phút cuối cùng, hoảng loạn đập cánh bay trở lại đàn.

Tô Tinh nổ lực hết sức thoát ra ngoài nhưng Hắc Long đã chặn bé bằng móng vuốt và đuôi của mình.

Hắc Long nhìn chằm chằm vài những con chim lớn bên ngoài, đàn chim lớn cũng cảnh giác nhìn hắn.

Bầu không khí dần dần trở nên căng thẳng, một cuộc chiến mới lại sắp nổ ra.

“Chϊếp—

Đừng đánh nữa! Đừng đánh mẹ, ah…ba ba con! “Chϊếp!”

Mẹ! Mẹ thả con ra ngoài!

Tô Tinh nổ lực nhảy nhót phía sau con rồng đen, cố gắng thoát khỏi sự ngăn chặn của nó nhưng không thể.

Trước khi hai bên bắt đầu giao chiến lần nữa, bé cuối cùng cũng nhớ ra mình là một con chim, vỗ cánh bay lên rơi phịch xuống đỉnh đầu Hắc Long.

Tô Tinh xuất hiện cắt ngang cuộc chiến sắp nổ ra.

Con rồng đen vội vàng giơ móng vuốt lên, ý đồ bắt lấy bảo vệ tiểu mao cầu.

Những con chim lớn chú ý đến động tác của Hắc Long, hầm hầm tiến lên bảo hộ bé.

“Chϊếp—“

Dừng lại!

Tô Tinh bay lên tránh khỏi móng vuốt Hắc Long, nhẹ nhàng cọ cọ trên móng vuốt hắn, làm hắn yên tâm.

Sau đó nhìn về phía đàn chim lớn đang dừng lại vì tiến kêu của mình.

Bọn chúng có thể giao lưu, đây cũng không phải một cuộc tấn công vô lý.

Vậy tại sao bọn chúng cừu hận Hắc Long đến thế, nhất định phải có nguyên nhân.

Chỉ vì những con chim lớn này thà tự tổn thương mình cũng không làm tổn thương bé khi bé dang cánh bảo vệ mắt Hắc Long ba ba lúc nảy, Tô Tinh không thể hoàn toàn xem chúng thành kẻ thù.

Nhưng tuyệt đối không đời nào để bọn chúng thương tổn ba Rồng Đen.

Có lẽ bọn họ có thể trò chuyện một chút.

Có thể nói thông liền tốt, nếu không nói thông….bé cũng sẽ sát cánh chiến đấu với Hắc Long ba ba.

Con chim lửa lớn kinh ngạc trước cách tiểu ấu tể gọi Hắc Long.

Nó nói với ấu nhi rằng đó là một con ác long đực, tiểu ấu tể tin điều đó và chuyển từ cách gọi ‘ma ma’ sang thành ‘ba ba’.

Nhưng ý mà nó muốn biểu đạt chính là hai bọn họ căn bản không phải một giống loài.

Tưởng tượng đến việc con rồng đen bắt cóc tiểu ấu tể và lừa dối con non của bọn chúng như thế này, đại điểu tức giận không thôi, phẩn nộ kêu gào.

Tô Tinh nghe được tiếng kêu của con chim lớn, nói rằng bé đã bị Hắc Long lừa gạt, bé căn bản không phải con của con rồng đen, bé chính là tiểu ấu tể của tộc bọn họ, bé cùng bọn chúng mới là một tộc.

Đáp án này khiến Tô Tinh kinh ngạc lại không quá bất ngờ.

Cảm giác thân cận khi vừa gặp nhau, tiếng kêu giống nhau, khả năng cảm nhận cảm xúc một cách dễ dàng thông qua tiếng kêu của nhau, còn cả ngọn lửa trên người đại điểu….

Mọi chuyện đều đã được báo trước, nhưng nếu chim lớn không nói ra thì Tô Tinh cũng sẽ không nghĩ theo chiều hướng đó.

Bởi vì đã từng tổn thương qua cho nên liền lãng tránh theo bản năng.

Kiếp trước bé bị bỏ rơi trước cửa trại trẻ mồ coi, làm bé đối với ba mẹ ruột mất đi hi vọng.

Đời này được ba Rồng Đen nuôi dưỡng, sau khi biết mình không phải con ruột của ba ba, bé chỉ sợ mất đi ba Rồng chưa bao giờ nghĩ đến ba mẹ ruột của mình là ai.

Có cần thiết không?

Khi bé thoát xác, bốn phía tối om, không có ba mẹ, thậm chí còn không có cả tổ trứng.

Vỏ trứng của bé nằm trên mặt đất, xung quanh là tro đen ngấm nước mưa khiến vỏ trứng bị bẩn.

Rõ ràng bé là một quả trứng bị vứt bỏ.

Đôi mắt Tô Tinh có chút khó chịu, ướŧ áŧ như muốn rơi nước mắt nhưng bé cố nhịn xuống.

Julyyy: Cuối cùng Tiểu Tinh cũng biết nên gọi là baba rồi. Mà bật mí chút là ba Hắc Long thù cũng hơi dai a.