Người Giám Hộ Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Quyển 1 - Chương 44: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Nhìn tiểu mao cầu bay ra tới, con rồng đen khẽ cử động hàm dưới nuốt chửng con chim biển trong miệng thêm ‘cơm’ rồi quay đầu nhổ mấy cọng lông chim mắt kẹt trong cổ họng.

Sau đó, Hắc Long cúi đầu cọ nhẹ vào Tô Tinh.

Trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ nhàng mà Tô Tinh quen thuộc.

Hắc Long vừa đáp xuống liền đem hòn đảo chiếm hơn phân nửa, Tô Tinh lúc này lại không cảm thấy hòn đảo quá nhỏ.

Chỉ cần có Hắc Long ma ma ở đó, không có loài chim trên bầu trời, bất cứ quái vật biển hay nước biển dâng lên có thể doạ đến bé.

Tô Tinh vỗ cánh, làm tư thế phun lửa để cho Hắc Long nhìn thấy biểu hiện ưu tú của bé lúc săn mồi vừa nảy.

Bọn họ cùng nhau tạo nên sự hợp tác hoàn mỹ!

Đôi măt con rồng đen có chút bất đắc dĩ, nhưng nó vẫn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cái đầu lông xù của Tô Tinh, phối hợp mà phát ra âm thanh tán dương.

Khi mặt trời chìm vào mặt nước biển tạo nên ánh sáng mờ ảo, con rồng đen cúi đầu miệng chạm vào trán quả cầu lông màu vàng ấm.

Chổ xa xa trên mặt biển những con chim biển xà xuống, xé từng miếng thịt nát của con cự thú bay trở lại hay tranh giành thức ăn của đồng loại.

Dưới nước, đủ loại cá đang tranh nhau cắn xé phần còn lại của con thú khổng lồ và ăn uống thoả thích.

Mùi máu tươi thu hút nhiều kẻ săn mồi đến đây và hòn đảo nhỏ này đã không còn thích hợp nghỉ qua đêm.

Hắc Long nhét tiểu mao cầu trở lại mai giáp xác, mang theo bé cất cánh.

Nếu Hắc Long di chuyển một mình, nó có thể lựa chọn ở lại thêm một ngày nửa để bảo vệ thức ăn mà nó săn được.

Nhưng nó còn mang theo tiểu mao cầu, một cơn sóng cũng có thể cuốn trôi cục lông nhỏ của nó, hoàn cảnh hổn loạn như vậy quá nguy hiểm đối với tiểu mao cầu.

Nó suốt đêm khởi hành cho đến khi gặp một hòn đảo lớn hơn, sau đó mới dừng lại qua đêm cùng tiểu mao cầu và lên đường vào ngày hôm sau.

Trong cuộc di cư mùa đông, Hắc Long đã chọn con đường ngắn nhất, bay qua đại dương đến đảo núi lửa chỉ trong một ngày đêm mà không đi qua bất kì hòn đảo nào trên đường đi.

Khi bọn họ trở về vào mùa xuân, thời gian không còn cấp bách nữa, Hắc Long mang theo Tô Tinh dọc đường nghỉ ngơi trên các hòn đảo nhỏ, tìm kiếm thức ăn và nước uống cho bé.

Cuối cùng, sau khi bay được ba ngày, chuyến hành trình trên biển của họ đã chính thức khép lại.

Trở lại đất liền, cảm giác đạp trên rừng rậm hoàn toàn khác giẫm trên rêu hay bờ cát.

Mùa xuân đã đến, cỏ xanh mướt mọc lên từ đám cỏ khô héo cũ.

Cỏ mới mọc vừa mềm vừa ngọt, ngay cả những cỏ có vị đắng lúc này cũng trở nên dễ ăn hơn vì chúng đủ mềm.

Tô Tinh vùi đầu gặm cỏ, mới cắn một ngụm, ngon đến không thể ngừng ăn.

Đuôi Hắc Long chậm rãi quét qua quét lại trên cỏ, hơi cúi xuống dùng móng vuốt sắc bé đào vào trong cỏ, móc bùn đất ra tiếp tục đào sâu hơn.

Tô Tinh vừa ngậm cỏ vừa chạy đến nơi Hắc Long đào hố, sau đó nhìn thấy mẹ Rồng Đen tóm lấy một, hai, ba…mười con thú tai dài trong hố.

Hai con thú tai dài trưởng thành còn lại tám con thú tai dài chỉ lớn hơn Tô Tinh một chút.

Tô Tinh kinh ngạc đến mức không chú ý cỏ trong miệng đã rơi ra ngoài.

Ừm, thật nhiều….

Những con thú tai dài có khả năng sinh sản như vậy?

Một cái mùa đông đi qua số lượng đã tăng lên vài lần.

Hầu hết những con rồng trong núi lửa chỉ đẻ một quả trứng, một số khác thì hai hay ba quả trứng nhưng không phải quả nào cũng có thể phá vỏ chui ra.

Nó hoàn toàn không thể so sánh được với một lứa tám con như thú tai dài.

Với khả năng sinh sản mạnh mẽ như vậy không có gì ngạc nhiên khi có thể tìm thấy chúng ở khắp mọi nơi.

Hắc Long không có hứng thú với thú tai dài, mẹ Rồng Đen lấy chúng ra khỏi hang chất đống bên cạnh đống đất.

Những con thú tai dài rơi xuống nằm cứng đờ trên mặt đất, ngay lúc Tô Tinh cho rằng chúng nó đã sợ chết khϊếp thì con lớn nhất đột nhiên lao ra những con khác cũng kịp phản ứng, theo sát nó lẻn vào trong rừng.

Con rồng đen vẫn đang tập trung đào hang, không hề dừng lại cho đến khi cái hố sập xuống.

Sau một mùa đông, lương thực dự trữ đã được sử dụng hết từ lâu.

Quét sạch đất rơi trong hang cũng chỉ còn những mảnh vỏ hạt và lông trắng do con thú tai dài rơi rụng.

Hắc Long có chút mờ mịt.

Tô Tinh nhìn qua.

Ừ, lứa thú tai dài này rụng thật nhiều lông.

Chẳng trách hai con quái thú tai dài khi nảy trông có vẻ thật xấu xí, có chổ còn trọc lóc để lộ lớp da bên dưới.

Thật đáng thương.

Chẳng bao lâu, Tô Tinh không còn cảm thấy cảm thông với thú tai dài nữa vì bé cũng bắt đầu rụng lông.

Tuy nhiên đã mười bảy ngày bé không được làm sạch, phía dưới bên trong chiếc mai giáp xác bảo phủ một lớp lông vũ.

Trong đó có lông tơ màu trắng trong cùng lông vũ màu vàng ấm, rụng hết ba chiếc lông đuôi và hai chiếc lông bay của bé.

“Pi—“

Tô Tinh phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

“Chíp—“

Tại sao bé lại rụng tóc nhiều như vậy?

Tô Tinh mấy ngày này thời điểm chạy trên bãi cỏ, còn cảm thấy thân thể nhẹ nhàng không ít.

Có thể không nhẹ được hay sao?

Lông đều rụng thành như vậy, gánh nặng trên người giảm đáng kể cơ mà.

Hắc Long bị tiếng kêu thảm của tiểu mao cầu doạ đến, nó buông con thú giáp xác đã đến bên miệng ra, bước đến nơi chiếc mai chứa tiểu mao cầu, đem đầu gác gục lên cỏ từ cửa động nhìn vào trong.

Tiểu mao cầu lông chim trên người ôm chặt, dán sát vào da thịt, thỉnh thoảng cúi đầu quan sát lông trên người như sợ có vài cọng lông vũ sẽ rơi ra.

Con rồng đen phát ra tiếng gầm nghi hoặc.

“Pi…"

Tô Tinh bổ nhào vào Hắc Long cầu an ủi.

Sắp biến thành con gà hói.

Hắc Long nghe thấy tiếng kêu khổ sở của tiểu mao cầu, cho rằng bé bị thương.

Nó nhẹ củng củng cục lông nhỏ, đem bé lật xuống bãi cỏ.

Hắc Long vươn một móng vuốt, cẩn thận vén lông trên người tiểu mao cầu xem xét tỉ mỉ.

“Pi~”

Thật thoải mái, lại gãi gãi thêm chút.

Tô Tinh thả mình nằm ngửa trên cỏ, chân chỉa lên trời, tận hưởng Hắc Long phục vụ gãi ngứa.

Hắc Long gạt đi phần lông bên trái cổ bé, bé liền phối hợp quay đầu sang bên phải, làm Hắc Long càng thuận tiện thi triển.

Con rồng đen đẩy phần lông trên cằm, bé cũng phối hợp ngẩng đầu.

Hắc Long tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy bất kỳ vết thương nào, thay vào đó nó nhìn thấy một vài chiếc lông vũ màu cam trên đầu và cổ tiểu mao cầu.

Tô Tinh thấy Hắc Long dừng lại, chủ động đưa đầu tựa vào chân nó, nghiêng đầu xem nó.

Con rồng đen lập tức hiểu ý bé, tiếp tục gãi gãi.

Hưởng thủ Hắc Long gãi đầu một lúc, Tô Tinh cảm thấy toàn thân thoải mái lông vũ trên người cũng trở nên bồng bềnh.

Bé bước đến bờ sông, cúi đầu nhìn hỉnh ảnh phản chiếu trên mặt nước.

Bé vốn dĩ là một cục lông tròn trịa, ngoại trừ lông đuôi mỏng hơn một chút thì chổ nào cũng không thiếu lông.

May mắn thay, bé không bị rụng lông từng mảng lớn giống như quái thú tai dài.

Chổ này rụng một cọng, chổ kia rớt thêm một cọng, bên kia lại có một chiếc lông mới mọc lên, nhìn chung tổng thể cũng không có nhiều thay đổi.

Tên gọi tắt: chứng hói không rõ ràng.

Tô Tinh yên tâm chút nếu giống thú tai dài vậy, rụng đến làn da đều lộ ra ngoài….bé tuyệt đối muốn đóng cửa miễn tiếp khách trong mai giáp xác vài tháng thẳng đến lông mới mọc xong mới ra cửa.

Tô Tinh giơ đôi cánh, dùng mỏ chải từng chiếc lông bay.

Thuận tiện thưởng thức hình ảnh phản chiếu dưới nước của mình, cảm thấy hơi tự mãn.

Đột nhiên, bé phát hiện mặt nước đang rung chuyển, không chỉ riêng mặt nước mà cả mặt đất cũng đang rung chuyển, còn có tiếng vó thú từ bên kia bờ sông truyền đến.