Tô Tinh đang nằm ngửa trên chân Hắc Long, rồng đen vươn một móng vuốt trêu đùa cùng bé, Tô Tinh nâng móng vuốt bé tí của mình bắt lấy, lại bởi vì chân quá ngắn chỉ có thể bắt được không khí.
Bé thẹn quá hoá giận há mồm cắn lên, liền nghe được tiếng chấn động.
Bé bị giật mình, nhanh chóng quay đầu lại nhìn xung quanh.
Nhìn thấy con rồng con màu trắng đập vào bức tường đá ở cửa hang rồi theo vách tường trượt xuống.
Con rồng đen từ từ thu hồi cái đuôi.
“Chϊếp?!”
Rồng con bò ra lúc nào?
Tại sao Hắc Long ma ma đánh nó?
Sẽ không đánh chết nó, đúng không?
Tô Tinh nhảy khỏi móng vuốt rồng đen, đang định đi xem tình hình thì thấy con rồng con lắc lắc đầu, giống như không có việc gì lại tiếp tục bò lên.
Hở? không sao ư?
Tô Tinh dừng lại bước chân.
Con rồng con nhe răng, không biết là đau hay là biểu đạt bất mãn của nó, móng vuốt sắc nhọn cào trên mặt đất để lại những vết hằn sâu trên nên đá cứng.
Tô Tinh nhìn kích thước của con rồng con có thể so sánh với con thú tai dài trưởng thành, sau đó nhìn những chiếc răng nanh sắc nhọn so le của nó, lại nhìn vết xước trên nền đá, yên lặng lùi về phía sau một bước.
Tại sao khi còn nhỏ, bé lại yếu ớt đến mức không thể tự chăm sóc bản thân, cho dù bé ăn trái cây màu đỏ kia thì cũng cần mẹ Rồng Đen phải vắt ra bón cho.
Nhưng những con rồng con khác lại được trang bị những vũ khí cần thiết hoàn mỹ lúc còn nhỏ như vậy, một lần cắn có thể nghiền nát mười con như bé.Tiểu bạch long đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tập trung nhìn vào bé.
Tô Tinh cảm giác được nguy hiểm, xoay người chạy về phía Hắc Long.
Thấy bé chạy, con rồng con nguyên bản còn do dự theo bản năng đuổi theo, há cái miệng đầy răng nanh muốn cắn bé.
Cái đuôi Hắc Long lần nữa quét qua, lại đập con rồng con vào vách tường, đồng thời vươn móng vuốt tiếp lấy tiểu mao cầu đang chạy về phía nó.
Tô Tinh hoảng sợ trèo lên móng vuốt của rồng đen cho đến khi leo đến đỉnh đầu và đứng trên chổ cao nhất của sừng rồng, mới dừng lại thở hổn hển.
Trước tiên quay đầu xem rồng con đang đuổi theo mình, thấy nó một lần nửa trượt xuống từ vách đá, lần này phải mất một lúc lâu nó mới bò dậy được, trông cũng không nhẹ nhàng thoải mái như lần đầu tiên.
Kinh nghiệm từ lần này, Tô Tinh không còn dám lơ là cảnh giác với nó.
Đó không phải là một con non mong manh, mà là một kẻ săn mồi bẩm sinh.
Nếu lúc nảy chỉ một mình bé đối mặt với nó, khả năng cao bé đã bị ăn tươi nuốt sống.
Tô Tinh rốt cuộc cũng minh bạch, lúc trứng rồng có dấu hiệu phá xác tại sao Hắc Long ma ma không cho bé đến gần chúng.
Sau khi bị quất hai lần, tiểu bạch long không còn cố gắng bò vào hang động nữa mà quay trở lại đống đá ở cửa hang gặm vỏ trứng của chính mình.
Trong khi ăn nó vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Hắc Long, thân thể căng cứng, thời thời khắc khắc chuẩn bị chạy trốn.
Chẳng mấy chốc nó đã đem vỏ trứng ăn hơn phân nửa, ợ lên một cái, nhanh chóng giấu mình vào hai quả trứng rồng còn chưa nở.
Mãi cho đến khi rồng con ngưng cử động, Tô Tinh mới từ đỉnh đầu Hắc Long leo xuống.
Trước đó, cổ họng Hắc Long phát ra tiếng gầm nhẹ trấn an bé, thấy bé leo xuống mới nhanh chóng nâng móng vuốt đỡ bé xuống.
“Grừuuu.” Hắc Long gầm nhẹ, dùng đuôi đập xuống mặt đất vài cái, lại vung đuôi quét qua quét lại.
Tô Tinh không rõ ý tứ của Hắc Long ma ma là muốn bảo hộ bé hay muốn đem trứng cùng tiểu bạch long mới nở quét ra khỏi hang.
Dưới hang động có dung nham, dù rồng con có phát triển sớm đến đâu thì khi mới nở chúng cũng không thể bay được, nếu bị quét ra khỏi hang thì tuyệt đối không còn khả năng sống sót.
Tô Tinh sớm đã đem chính mình xem thành con rồng con, cũng đem những con rồng khác xem thành đồng loại, mặc dù vừa mới bị tiểu bạch long hù doạ nhưng bé cũng không thể để ba con rồng con kia chết vì mình.
Bé dán vào móng vuốt rồng đen, nhẹ giọng kêu pi pi, không ngừng cọ cọ vào mẹ.
Chỉ cần bé ở bên cạnh mamy liền không có việc gì, chờ tất cả trứng rồng phá xác và học được cách bay liền đem chúng nó đuổi đi.
Với tốc độ nhanh nhẹn của con rồng con khi vồ mình lúc nảy, việc sống độc lập hẳn không là vấn đề gì.
Hôm nay Hắc Long cả ngày cũng chưa đi ra ngoài săn mồi, nó ở cùng tiểu mao cầu trong hang mài giũa trứng đá cho bé, vì bé đánh bóng từng trứng từng trứng rồng sẽ không phá vỏ chui ra, càng không đuổi theo muốn cắn bé.
Mỗi khi mài xong một viên liền để vào tổ trứng cho tiểu mao cầu chơi đùa.
Tô Tinh ghé vào quả trứng đá ngủ ngon lành suốt đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy với cơn đau lưng, lập tức yêu cầu Hắc Long ma ma chuyển trứng đá vào trong chiếc mai.
Tô Tinh liếc nhìn cửa hang động, một nửa số vỏ trứng còn lại ngày hôm qua đã biến mất, nhất định đã bị tiểu bạch long ăn mất.
Rồng con vẫn trốn sau quả trứng chưa vỡ, chỉ để lộ một cái đuôi nhỏ màu trắng.
Hai quả trứng rồng còn lại không có dấu hiệu muốn phá xác chui ra.
Tô Tinh chui vào chiếc mai, ra vào vài lần, ngậm mấy miếng trái cây sấy khô chia cho Hắc Long cùng ăn.
Bé cắn một miếng, Hắc Long ma ma cắn một miếng.
Bé lại cắn thêm miếng khác và đem cho mamy một miếng khác nữa.
Tô Tinh nhét một miếng trái cây sấy khô vào trong miệng Hắc Long, mơ hồ thoáng thấy có cái gì đó đang chuyển động, liền nhìn về phía cửa hang.
Chỉ thấy con rồng con ghé vào một quả trứng, há mồm dùng răng nanh làm động tác tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì thích hợp cho vào miệng.
Tô Tinh: ???
A cái này….
Sau khi xơi xong vỏ trứng của chính mình, liền muốn hạ miệng với những quả trứng cùng tổ khác sao?
Chuyện này vượt qua khả năng tiếp thu của Tô Tinh.
Cần thiết phải ngăn nó lại.
Tô Tinh nhìn bốn phương tám hướng xung quanh, cúi đầu nhặt một miếng hoa quả sấy khô, bò lên đuôi Hắc Long, dùng sức văng về phía con rồng con.
Quả khô rơi trên mặt đất, trượt một khoảng cách rồi ngừng trước đống đá.
Tiểu bạch long bị tiếng rơi xuống của miếng trái cây sấy kinh động rụt đầu lại, lui về phía sau quả trứng trốn đi.
Thực mau, khứu giác nhạy bén của nó liền ngửi thấy mùi thức ăn.
Nò thò một nửa đầu ra, nhìn trái cây sấy khô trên mặt đất rồi nhìn tiểu mao cầu và Hắc Long phía xa xa.
Nó nhanh nhảo nhảy ra ngoài ngậm trái cây khô vào miệng rồi chạy về phía sau quả trứng.
Con rồng con núp sau quả trứng nhai trái cây sấy khô trong miệng rồi nuốt xuống, trong cổ họng phát ra âm thanh vui sướиɠ.
Một miếng trái cây sấy khô như vậy không đủ lấp đầy dạ dày nó, rồng con lặng lẽ thò đầu ra, đôi đồng tử vàng nhạt thẳng đứng di chuyển xung quanh tìm kiếm thức ăn.
Tô Tinh sợ nó ăn không no tiếp tục gậm hai quả trứng còn lại, đem hai miếng hoa quả sấy khô ném qua.
Hai miếng trái cây sấy khô, một miếng vứt khá xa, trượt đến bên miệng con rồng con vừa lúc bị nó một ngụm cắn, thực nhanh đã ăn xong.
Miếng còn lại, thời điểm Tô Tinh vứt có chút kiệt sức, rơi xuống giữa hang động.
Đây là một vị trí cực kỳ nguy hiểm cho cả Tô Tinh và rồng con.
Quá gần, nếu tiểu bạch long bò đến vị trí đó nó có thể cắn Tô Tinh bằng một cú lao mình.
Đương nhiên Hắc Long cũng sẽ không để tình huống này phát sinh.
Cho nên càng có nhiều khả năng con rồng con bị đuôi dài của Hắc Long quất bay trước khi nó kịp đến gần.
Rồng con rõ ràng cũng nghĩ đến khả năng này, do dự không dám tiến tới.
Cơn đói cùng cám dỗ của thức ăn cuối cùng cũng vượt qua nổi sợ hãi, nó ngập ngừng nhấc một chân lên, đồng thời khẩn trương nhìn chằm chằm chiếc đuôi của Hắc Long.
Tiểu mao cầu với bộ lông ấm áp vấn đứng trên đuôi con rồng đen, đuôi Hắc Long lặng lẽ nằm yên trên mặt đất không hề nhúc nhích.
Rồng con hạ chiếc chân đang giơ lên chậm rãi bước về phía trước, khi nó sắp chạm vào trái cây sấy khô, Tô Tinh cũng khẩn trương lùi lại.
Chỉ cần con rồng con có dấu hiệu phi đến đây, bé sẽ lập tức nhảy khỏi đuôi rồng đen và chiếc đuôi Hắc Long sẽ lao đến hất quăng nó!
Tiểu bạch long há mồm ngậm lấy trái cây khô, mồm to ăn một ngụm.
Sau đó nó ngẩng đầu nhìn tiểu mao cầu trên đuôi Hắc Long.
Cảm giác bị đôi mắt xa lạ nhìn chằm chằm thật đáng sợ, lông vũ toàn thân Tô Tinh dựng đứng, bé nhấc chân chuẩn bị chạy.
Lại nhìn thấy con rồng con đột nhiên quay thân mình lại, chổng vó, hướng về phía bé để lộ chiếc bụng trắng.
Tác giả có lời muốn nói:
Rồng con: mãnh long không bao giờ lộ bụng làm nũng! Trừ khi được cho ăn trái cây sấy~
Julyyy: nghe tiếng vả bốp bốp đâu đây. Cám ơn bạn "Cúc Hoàng" đã đề cử truyện ạ.