Người Giám Hộ Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Quyển 1 - Chương 16: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Lúc Tô Tinh chuẩn bị rũ nước trên người mới phát hiện lông tơ đều khô ráo chỉ có lông vũ động lại vài giọt nước.

Lông bên ngoài được tầng tầng lớp lớp sắp xếp chặt chẽ có tác dụng chống thấm nước mạnh mẽ.

Trước đó ở bờ sông sở dĩ bé bị dòng nước từ cú lau mình xuống sông của Hắc Long xối cho thành con chuột lội là vì khi đó bé chấn kinh, lông tự động dựng đứng, nước sông trực tiếp xối vào bộ lông tơ nên mới vậy.

Trong trạng thái bình thường, bé không dễ bị ướt như thế.

Những chiếc lông này không thấm nước, chính là bộ áo phao tự nhiên của bé, chẳng trách Tô Tinh không chìm trong nước.

Nổ lực bắt trước Hắc Long ma ma học tập kỹ thuật mới đã thất bại.

Tô Tinh tuyệt vọng cúi đầu, dùng mỏ lặng lẽ chải lông trên người.

Mặc dù quả bóng lông không ướt gì mấy nhưng con rồng đen vẫn sử dụng ngọn lửa làm khô hoàn toàn trước khi nhét quả cầu lông ấm áp mềm mại vào trong mai.

Vì phòng ngừa tiểu mao cầu lại chạy ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn, Hắc Long chuyển đổi hướng dùng bữa, con ngươi hoàng kim dựng thẳng đứng của nó nhìn chằm chằm vào trong cửa mai.

Tô Tinh: “?”

Đây là nhìn bé ăn à?

Rồng đen khổng lồ đang xé xác con cá cho đến khi miệng đầy máu, một bên nhìn chăm chú vào bé, hình ảnh này cũng quá khủng bố đi?

Nếu Tô Tinh không phải bị Hắc Long ma ma nhìn, chắc chắn bé đã sợ chết khϊếp.

Tô Tinh không hề cảm thấy sợ hãi chỉ có chút chột dạ hoảng hốt, giống như làm chuyện xấu bị phụ huynh bắt tại trận, nhìn chằm chằm mình sửa chữa.

Nhưng bé đâu làm chuyện gì xấu, bé chỉ là muốn học Hắc Long ma ma kỹ năng mới thôi.

Con non chỉ đơn giản là bắt trước ba mẹ.

Gà con đều sẽ bắt chước gà mẹ mổ lúa, con rồng con tất nhiên sẽ bắt chước rồng mẹ lặn xuống nước bắt cá.

Tô Tinh nhớ rằng chính mình còn chưa bao giờ thử ăn cá.

Thịt dã thú không ngon, vậy còn thịt cá thì như thế nào?

Bảo bối nóng lòng muốn thử mà ló đầu ra, khứu giác chẳng nhạy của mình cuối cùng cũng ngửi được mùi tanh nồng trong không khí.

Mùi tanh nồng nặc đến mức Tô Tinh muốn bỏ chạy.

Bé lập tức rụt đầu lại.

Thôi, hãy tiếp tục làm một chú rồng con ăn chay.

___

Sau khi ăn và nghỉ ngơi ngắn ngủi, Hắc Long tiếp tục mang theo Tô Tinh lên đường.

Tô Tinh cảm nhận được rõ ràng, sau khi tách khỏi đàn thú tốc độ của rồng đen tăng nhanh rất nhiều.

Không chỉ bay nhanh hơn mà thời gian nghỉ ngơi cũng bị cắt giảm.

Trước kia Hắc Long đều sẽ cùng bé ngủ vào ban đêm, mà hiện tại bất kể ngày đêm đều lên đường.

Có vẻ như bọn họ dừng lại nghỉ ngơi vào ban đêm chỉ để phối hợp với tốc độ di chuyển của đàn thú.

Tô Tinh thực lo lắng nếu Hắc Long cứ không kể ngày đêm lên đường như vậy, thân thể sẽ xảy ra vấn đề.

Mẹ nghỉ ngơi quá ít và trong thời gian ít ỏi đó còn phải mở một mắt canh chừng bé.

Nhưng vậy thực sẽ không đột tử chứ?

Khi nào cất cánh, bay nhanh bay chậm, bay bao lâu đều là do Hắc Long quyết định, Tô Tinh không thể thay đổi được chỉ có thể cố gắng hết sức chiếu cố chính mình, không cho mẹ Rồng Đen tiêu hao quá nhiều sức lực trên người bé.

Sau hơn mười ngày cùng đàn thú chia tách, phía núi rừng vẫn hoang tàn như cũ, thời tiết cũng không có dấu hiệu ấm áp lên chút nào.

Này không giống muốn đi tìm nơi nào tránh đông.

Tô Tinh không biết mục đích của chuyến đi này là gì, chỉ có thể nằm trong mai cùng mẹ băng rừng vượt núi.

Trên thực tế, với Tô Tinh mà nói đi đến đâu đều giống nhau.

Thế giới này đối với bé quá xa lạ, thứ duy nhất quen thuộc với bé là mẹ Rồng Đen.

Chỉ cần được ở bên cạnh mẹ, con có thể đi bất cứ đâu.

Không còn tiếng thú gầm và bước chân dã thú, vạn vật tịch liêu, phảng phất như toàn bộ thế giới chỉ còn lại bé và Hắc Long ma ma.

Cô độc lại gắn bó chặt chẽ bên nhau.

Cứ như vậy bay nửa tháng, Hắc Long dừng lại trên một bãi biển.

Rồng Đen tìm rong biển và tảo cho Tô Tinh, đồng thời bắt một con cá biển khổng lồ cho chính mình.

Không có ánh sáng rong biển chuyển sang màu vàng và kém tươi.

Nhưng đây là món Tô Tinh chưa từng ăn qua, bé rất có hứng thú với nó, đặc biệt là hương vị mằn mặn trong rong biển làm bé có chút hoài niệm.

Hắc Long hiếm khi mà dừng lại nơi này nghỉ ngơi một đêm.

Mãi cho đến khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, Hắc Long mới ăn hết số thịt cá còn lại từ hôm qua lại chuẩn bị một ít rong biển tươi cho Tô Tinh trước khi lên đường.

Nó tóm lấy mai, vỗ cánh hướng về mặt trời mọc trên biển bay đi.

Tô Tinh: “???”

Đây chính là đại dương a! Mênh mông vô bờ, không phải cái loại hồ lớn bay nửa ngày là qua a.

Thật sự không lầm sao?

Tô Tinh nhìn nửa ngày cũng không phát hiện phía trước có đất liền.

Đừng nói lục địa, ngay cả một hòn đảo cũng không có.

Mà mảnh đất phía sau bọn họ càng ngày càng nhỏ đi, gần như chỉ còn lại một chấm đen.

Tô Tinh kêu một tiếng khuyên Hắc Long trở về.

Ít nhất bây giờ còn có thể tìm được đường về, chứ phía trước mênh mông biển lớn, có lục địa hay không khó mà nói được.

Cổ họng rồng đen phát ra tiếng gầm nhẹ ôn hoà, trấn an cảm xúc Tô Tinh nhưng vẫn kiên trì bay về phía trước.

Tô Tinh không còn cách nào khác ngoài lựa chọn tin tưởng Hắc Long ma ma.

Tô Tinh cả ngày đều nằm ghé trước cửa mai chờ đất liền xuất hiện trước mắt, cơ hồ trong mòn con mắt.

Nhưng cái gì cũng không có.

“Hòn đảo” mà bé nhìn thấy chính là con quái vật biển khổng lồ đang nổi trên mặt nước.

Hắc Long còn thực sự hứng thú với con thuỷ quái khổng lồ kia, bay một vòng giữa không trung vây quanh nó.

Julyyy: cám ơn bạn Nhàn nhi đã đề cử cho truyện ạ.