Người Giám Hộ Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Quyển 1 - Chương 15: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Trong nửa tháng tiếp theo, Hắc Long mang theo Tô Tinh đi theo bầy thú di cư, băng rừng vượt núi.

Ngoại trừ ăn uống cùng nghỉ ngơi cần thiết, cả đàn thú cơ hồ không dừng lại, cho dù là ban đêm vẫn tiếp tục di chuyển.

Hắc Long sẽ mang Tô Tinh ngủ suốt đêm, chờ đến bình minh lại xuất phát lần theo dấu vết dã thú để lại và đuổi kịp chúng.

Hàng trăm vạn loại thú cùng nhau di cư, dấu vết chúng để lại vô cùng rõ ràng, căn bản không cần lo lắng việc mất dấu.

Ngay khi không nghỉ ngơi cùng đàn thú, rồng đen vẫn mở một mắt khi ngủ.

Tô Tinh cố gắng đảm nhận nhiệm vụ thức đêm canh gác nhưng không thành công.

Mặc kệ bé biểu đạt như thế nào đi nữa, mẹ rồng đen đều nghe như không hiểu, kiên trì mở một mắt khi ngủ.

Nếu bé cũng thức canh theo mẹ, Hắc Long ma ma sẽ càng tiêu hao nhiều thể lực cùng bé, ngược lại càng ngủ không ngon.

Tô Tinh chỉ có thể cố gắng giữ im lặng vào ban đêm, cho dù ban ngày bé ngủ quá nhiều không thể ngủ được nữa, bé cũng phải giả vờ ngủ để không ảnh hưởng đến mẹ rồng nghỉ ngơi.

Có đôi lúc Tô Tinh cảm giác được Hắc Long ma ma hiểu được ý tứ của mình.

Nhưng trong mắt mẹ rồng đen, con non chỉ cần ăn ngon ngủ tốt và lớn nhanh, việc còn lại đều là trách nhiệm của mẹ rồng.

Chẳng hạn như cảnh giác vào ban đêm, chẳng hạn như tìm kiếm thức ăn.

Dù mệt mỏi sau cả ngày bay lượn nhưng Hắc Long vẫn nhất quyết chuẩn bị thức ăn mới cho bé mỗi ngày.

Hầu hết thực phẩm này đều đến từ con thú tai dài.

Sự phân bố rộng rãi của thú tai dài khiến Tô Tinh thực kinh ngạc, dù bọn họ di cư đến đâu, Hắc Long đều có thể tìm kiếm hang động của thú tai dài ở gần đó.

Mẹ rồng không ăn thịt những con thú tai dài nhưng lại đào hố và lấy đi thức ăn dự trữ trong đó.

Những con thú tai dài này có lẽ không thể tưởng tượng được lượng thức ăn chúng dự trữ cho mùa đông sẽ có một ngày bị con rồng đen lấy đi.

Ba quả dưa và hai quả chà là của chúng nó còn không đủ để cự long nhét kẽ răng nhưng cũng đủ làm Tô Tinh ăn đến no căng.

Tô Tinh ngồi xổm trên đống hạt dưa, tự hỏi nhân sinh.

Di chuyển đã được nửa tháng, lượng thức ăn chuẩn bị trước đó không dùng được bao nhiêu nhưng kho thóc lại càng ngày càng đầy.

Trong mai không còn chổ nên bé chỉ có thể đắp chăn ngủ trên đống hạt dưa.

Tô Tinh có đủ lý do để nghi ngờ Hắc Long mang theo chiếc mai này khi lên đường chỉ vì muốn có thứ gì đó giữ bé trong đó.

Mặc kệ nói thế nào, chiếc mai này cũng có tác dụng thật lớn.

Không chỉ có thể chứa thức ăn, thảm lông và giữ ấm, còn có thể cản gió lạnh khi bay trên bầu trời cao, đồng thời làm nơi trú ẩn khi ngủ tại nơi hoang dã.

Nó không chỉ đảm bảo sự an toàn cho Tô Tinh mà còn mang đến cho bé một hoàn cảnh thoải mái.

Trong khi các con thú di cư khác không tránh khỏi việc sụt cân thì Tô Tinh lại trở nên tròn trịa hơn.

Hàng ngày ngồi trong siêu xe sang trọng tự lái, ngoài ăn ngủ ra hoạt động nhiều nhất của bé là tách vỏ hạt dưa và ngắm phong cảnh bên ngoài, ngày ngày trôi qua như vậy làm sao không tăng cân?

Tô Tinh chỉ hi vọng sau cuộc di cư kết thúc mình còn có thể bay.

Sẽ thật xấu hổ nếu bé béo đến mức không bay nổi.

Cũng không biết di chuyển liên tục như vậy còn bao lâu nữa.

Tô Tinh suy nghĩ lung tung một lát, bé chợt nhận ra xung quanh quá yên tĩnh.

Tiếng vó thú cũng tiếng hí vang đều biến mất, chỉ còn lại tiếng vỗ cánh của Hắc Long.

Bé bước xuống khỏi đống hạt dưa đưa mắt nhìn ra từ cái lỗ.

Bên ngoài rừng rậm hoang vắng, thảm thực vật khô héo vàng úa, khó có thể nhìn thấy màu xanh.

Càng khó để nhìn thấy chim thú?

Đàn thú đâu?

Tô Tinh cúi đầu nhìn xuống, đừng nói đến đàn thú khổng lồ bé thậm chí còn không nhìn thấy chút dấu vết nào chứng tỏ đàn thú đã hành tẩu qua nơi này.

Hắc Long đã tách khỏi đội di cư.

Đây là muốn là gì?

Lúc đầu Tô Tinh còn tưởng rằng Hắc Long chỉ dẫn bé tạm thời rời đi, sau đó sẽ lại quay lại đàn di cư.

Những mấy ngày tiếp theo, Hắc Long ma ma cứ bay về phía trước mà không quay đầu lại, Tô Tinh tin chắc bọn họ thật sự cùng đàn thú đường ai nấy đi.

Tô Tinh không quá hiểu rõ, tại sao lại tách khỏi đàn thú? Bọn học có điểm đến bất đồng với đàn thú?

Đáng tiếc bé không thể nhận được câu trả lời từ Hắc Long, chỉ có thể bị đưa đến một chổ không xác định.

___

Không còn tiệc buffet đứng, Tô Tinh bắt đầu lo lắng Hắc Long có thể chết đói.

Vào mùa đồng, trong rừng núi khó có thể phát hiện loài động vật có vυ' lớn, ngay cả loài giáp xác không tham gia vào cuộc di cư cũng rời bờ sông tìm những góc khuất ngủ đông.

Ngay cả khi cò những con thú tai dài cũng không đủ để rồng đen ăn.

Mẹ sẽ ăn cái gì?

Rất nhanh Tô Tinh đã biết được đáp án.

Hắc Long không có ý định tốn sức đi tìm thú ngủ đông, phần lớn thời gian nó lựa chọn đi săn ở hồ hoặc sông.

Như mọi khi đầu tiên con rồng đen đào hang của một con thú tai dài chuẩn bịt thức ăn cho quả cầu long nhỏ rồi lao xuống hồ.

Đàn cá đang bơi lội không thu hút sự chú ý của Hắc Long, mục tiêu của nó là những con cá khổng lồ dưới đáy hồ, nên nó cần phải lặn xuống đáy hồ.

Nó có kích thước khổng lồ, khiến cho việc lặn sâu trở nên thật dễ dàng.

Con cá lớn đầy răng nanh bơi chậm rãi trong lớp bùn dưới đáy hồ, Hắc Long đột nhiên vung đuôi, lao đến.

Chẳng mấy chốc, con rồng đen đã kéo được một con cá lớn vào bờ.

Tô Tình - ‘con rồng con’ đã thủ ở bờ hồ đã lâu, thấy Hắc Long bình an trở về thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm kinh ngạc trước khả năng săn mồi của Rồng Đen.

Bé cũng đã từng không chỉ một lần nhìn thấy rồng đen săn quái ngư, nhưng cuộc giao tranh chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, cùng tình huống hiện tại hoàn toàn bất đồng.

Hắc Long vừa ẩn mình rất lâu trước khi trồi lên mặt nước.

Thẳng đến lúc này, Tô Tinh mới biết được khả năng săn mồi của Hắc Long mạnh đến mức nào.

Là một con rồng có cánh, Hắc Long còn có thể lặn xuống nước!

Tô Tinh vô cùng kinh hỉ, nóng lòng muốn thử một lần.

Thân là một con rồng con, nếu Hắc Long ma ma có thể làm được bé nhất định cũng có thể làm như vậy!

Lúc này, mặt hồ không có sóng gió, hồ nước bằng phẳng, sẽ không đến mức cuốn trôi bé đi.

Hơn nữa có Hắc Long bên cạnh, có thể giải cứu bé bất cứ lúc nào nếu có tình huống không may xảy ra.

Tô Tinh dũng cảm đi vào trong hồ.

Một lát sau, một quả bóng lông màu vàng ấm trôi nổi trên mặt hồ phẳng lặng.

Tô Tinh ngơ ngác mà động chân trên mặt hồ.

Ừm…có vẻ như đã thành công, lại giống như có chổ nào không ổn.

Tại sao bé lại nổi trên mặt nước?

Rõ ràng là bé muốn ẩn mình trong nước!

Tô Tinh hít sâu một hơi, nín thở vùi đầu vào trong nước, dùng hết sức lặn xuống.

Hắc Long xé một miếng thịt lớn nuốt vào, quay thân mình lại phát hiện quả cầu lông đã không còn, bên cạnh còn có một cục bông xù xù chổng mông giãy giụa trên mặt hồ.

“?!”

May mắn thay quả cầu lông không đi xa bờ, con rồng đen nhanh chóng duỗi móng vuốt chộp lấy quả cầu lông.

Tô Tinh không hề ý thức được mình đã rời khỏi mặt nước, vẫn đang cố gắng bơi, nhắm mắt nín thở đột nhiên cảm thấy xúc cảm không đúng lắm, như thế nào lại chạm vào vật gì cứng cứng?

Chẳng lẽ đã bơi đến đáy sông?

Mình lợi hại như vậy?

Tô Tinh đột ngột mở mắt ra, chỉ thấy ‘lòng sông’ trước mắt không có cát chỉ có vảy đen dày đặc.

Quen mắt quá a.

To Tinh chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp đôi con ngươi vàng thẳng đứng đầy lo lắng và quan tâm của Hắc Long ma ma.

“Chϊếp?”