Người Giám Hộ Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Quyển 1 - Chương 10: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Tuy nhiên, mẹ Rồng Đen chắc chắc không thể sử dụng bộ lông bé tí như vậy đúng không?

Có phải nó là dành cho bé không?

Tô Tinh rất mong chờ.

Trở về hang ổ, Hắc Long đem một miếng lông nhét vào mai dự trữ thức ăn của quả cầu lông nhỏ, còn miếng còn lại đặt dưới chân quả cầu lông để bé chơi đùa.

Tô Tinh vui mừng chạy nhảy trên bộ lông trắng như tuyết, vừa chạy vừa vùi mỏ vào bộ lông quệt quệt.

Đối với Hắc Long mà nói bộ lông còn không đủ làm găng tay nhưng cũng đủ cho trở thành chiếc giường sang chảnh của Tô Tinh, cho phép bé muốn lăn sao thì lăn trên đó.

Tô Tinh rất yêu thích bộ lông dày do Hắc Long tặng cho, mỗi đêm đều kéo “giường” lên đầu Hắc Long, nằm trên đó mà ngủ.

Tô Tinh cảm thấy có vẻ như bé đã quên gì đó?

A! Thịt khô! Lương thực dự trữ cho màu đông!

Tô Tinh bừng tỉnh sau giấc ngủ.

Bộ lông mới này đã thu hút quá nhiều sự chú ý, đến nổi bé quên luôn một chuyện quan trọng như vậy.

Thôi quên đi, bé nên tin tưởng Hắc Long ma ma.

Mẹ đã sống ở thế giới này nhiều năm như vậy, mẹ biết rõ hơn bé về cách đối phó trong mùa đông.

Tô Tinh thông suốt, quay đầu, vùi mỏ vào đám lông vũ trên lưng, thay đổi tư thế tiếp tục ngủ.

___

Nhiệt độ càng ngày càng thấp, gió lạnh thổi qua khu rừng tạo nên những tiếng rít kỳ lạ, cuốn đi hết những mảng lá vàng rơi rụng.

Trong khoảng thời gian này, bộ lông mới thay của Tô Tinh cũng giúp bé cảm nhận mùa đông ấm áp hơn.

Không biết có phải do tưởng tưởng của bé không mà hình như màu lông đã chuyển từ vàng sáng sang vàng ấm đậm hơn.

Bảo bối cạn lời, bảo bối muốn khóc.

Những loài động vật khác đổi sang bộ lông màu nhạt vào mùa đông, vậy tại sao lông của bé lại sẫm màu hơn? Tại sao lại có sự ngược đời như vậy.

Màu lông thay đổi là một đả kích không quá lớn với bé, khi thời tiết trở lạnh, Tô Tinh càng ngày càng ít ra ngoài, ngày càng rút vào giường trắng tuyết của mình, ăn đồ ăn do Hắc Long mang về.

Số lần Hắc Long ra ngoài cũng giảm đi đáng kể, nhưng không giống như Tô Tinh, nó thưởng đứng ở cửa hang nhìn về phía xa như trông đợi điều gì đó.

Tô Tinh không rõ, Tô Tinh không hiểu, ngồi xổm ở cửa hang lộng gió như vậy không lạnh sao?

Bé im lặng cuộn mình trong chăn.

Tô Tinh bị tiếng gầm của dã thú đánh thức.

Ngoài tiếng thú gầm còn có vô số tiếng vó ngựa chạm đất, mặt đất rung chuyển, Tô Tinh cho dù nằm trong hang cao trên vách đá cũng có thể cảm nhận được chấn động.

Bé trèo ra khỏi tấm chăn lông, bước đến cửa hàng nhìn ra.

Thấy một đàn thú hùng mạnh đi thành từng nhóm, bao gồm cả thú cổ dài, thú sừng khổng lồ, thú sừng nhọn,….hầu hết các loài động vật to lớn trong rừng rậm.

Chúng tụ hợp với nhau, thành một hàng dài như dòng chảy, xuyên qua cánh rừng rậm đi về hướng không xác định.

Đây có phải là….cuộc di cư vĩ đại?

Tô Tinh mở to mắt.

Ngay từ nửa tháng trước, Tô Tinh thừng xuyên nhìn thấy từng đàn chim bay qua rừng rậm, lúc đó bé không mấy để tâm.

Mãi cho đến hôm nay, khi dòng sông dã thú băng qua khu rừng, bé mới thực sự nhận ra mau đông đang đến rất gần.

Nhưng, nhưng…tất cả các loài động vật lớn đều biến mất, mẹ Rồng Đen sẽ ăn gì trong mùa đông?

Tô Tinh lo lắng.

Đột nhiên cơ thể bị một móng vuốt nhắc lên khỏi mặt đất, ngay sau đó bé rơi vào cái mai nơi dự trữ thức ăn cùng với chiếc giường của mình.

“Chϊếp?”

Tô Tinh từ trong chăn lông ló đầu ra, vẻ mặt khó hiểu, nhìn thấy cửa vào bị chặn bởi một nút bần lớn, chỉ để lại một cái lỗ nhỏ.

Tô Tinh đứng lên, nhưng cái mai đột nhiên rung chuyển như bị thú gì đó nâng lên khỏi mặt đất, bé loạng choạng ngã về phía sau.

Hắc Long tóm lấy mai bằng hai chân, đi đến trước cửa hang rồi buông thân thể nhảy xuống.

Nó dang rộng đôi cánh từ giữa không trung, bay lên với cái mai chứa Tô Tinh, đuổi kịp đàn thú di cư uốn khúc.