Mặc dù quá trình này khá lòng vòng, nhưng Tô Tinh vẫn sử dụng ngôn ngữ cơ thể thử đi thử lại, sau khi con rồng đen nhai liền hai ba quả, bé cũng thành công lấy được một quả đã rút gần hết nước.
Tô Tinh vui mừng đến suýt khóc.
Bé thật không dễ dàng gì a.
Trong vài năm tới, có thể bé sẽ trở thành bậc thầy về ngôn ngữ cơ thể.
Với sự nổ lực của mình và mẹ Rồng Đen, cuối cùng Tô Tinh cũng thu được hơn mười vỏ hạt cứng.
Mỗi vỏ quả đều có lỗ do móng vuốt rồng đen chọc vào.
Các lỗ này có kích thước không đồng đều, lỗ nhỏ nhất chỉ đủ để đầu Tô Tinh thò vào, lỗ lớn nhất to bằng cả cơ thể bé, bé có thể chui vào một cách dễ dàng.
Tô Tinh phơi những vỏ quả này, để trái cây sấy khô vào, sau đó với sự giúp đỡ của Hắc Long vận chuyển tất cả đến kho thóc số một kia.
Lấp đầy kho thóc số một, Tô Tinh vô cùng hài lòng, muốn mẹ rồng cũng cảm nhận được sự thoả mãn hạnh phúc này.
Thức ăn chủ yếu của Hắc Long là thịt của các loài động vật to lớn, khoan đã thịt cũng có thể phơi khô được a.
Tô Tinh nóng lòng muốn thử.
Đã bước vào mùa thu, phần lớn hoa cỏ trong rừng đã tàn, nhiều chiếc lá cũng dần úa vàng, là lúc tích trữ lương thực dự trữ cho mùa đông.
Vào mùa đông, lương thực tương đối khan hiếm, mặc dù Hắc Long có năng lực săn mồi mạnh mẽ nhưng chuẩn bị trước cũng không thiệt.
Tô Tinh mang Hắc Long bắt đầu hành động.
Lúc đầu, Hắc Long chỉ nghĩ đây là trò chơi mới của quả cầu lông nhỏ, nó đồng hành cùng Tô Tinh săn nhiều con mồi khác nhau, xe thịt chúng thành từng miếng rồi chuyển chúng đến nơi thoáng mát để phơi khô.
Phải đến khi Tô Tinh cho nó ăn thịt khô, nó mới hiểu rằng đây là thức ăn chuẩn bị sẳn cho nó.
Nó ăn thịt khô do quả bóng lông chuẩn bị nhưng ngừng săn bắt động vật để phơi khô.
Tô Tinh không hiểu làm sao.
Tại sao không săn tiếp a? Thịt khô không ngon sao?
Dù thịt khô không ngon bằng thịt tươi nhưng vẫn rất hữu ích khi thực phẩm khan hiểm mà, ít nhất ở nhà vẫn có đồ ăn.
Nhưng dù Tô Tinh có thuyết phục như thế nào đi chăng nữa, con rồng đen vẫn nhất quyết ngừng săn thú và dường như đã hoàn toàn mất hứng thú với hoạt động này.
Thậm chí vì khiến Tô Tinh có thể hoàn toàn từ bỏ chuyện này và chuyển hướng chú ý, Hắc Long còn dẫn bé đi đào hang của quái thú tai dài.
Tô Tinh: À cái này….
Bé ngơ ngác nhìn con rồng đen to lớn trước mặt đang từ một cái hố lớn đào ra một con thú tai dài với bộ lông mượt mà.
Khi thời tiết trở lạnh, những con thú tai dài cũng khoác lên mình bộ lông mới, khác với bộ lông màu nâu lúc hè, bộ lông của chúng giờ đây đã dày và chuyển sang màu trắng tinh.
Màu lông thay đổi nhiều đến mức lúc đầu Tô Tinh nhìn thấy còn không nhận ra.
Sau khi biết đây chính là con thú tai dài màu xám mà mình đã nhìn thấy mấy tháng trước, Tô Tinh nhanh chóng tìm ra nguyên nhân khiến màu lông của chúng thay đổi.
Vào mùa đông, rừng rậm sẽ phủ tuyết dày, bộ lông trắng như tuyết thích hợp hơn cho việc sinh tồn và ẩn mình nhiều hơn.
Nhưng rõ ràng là đàn thú tai dài này không đợi được đến đông.
Hắc Long liên tiếp bắt được hai con thú tai dài, lấy thức ăn dự trũ của những con thú tai dài ra rồi đưa cho Tô Tinh.
Nó nhớ rằng Tô Tinh thích những thứ này.
Sau đó, con rồng đen ở bên cạnh xử lý con thú tai dài.
Tô Tinh: “…”
Một phút mặc niệm dành cho quái thú tai dài, bé nhất định sẽ thừa kế di sản của nó thật tốt.
Hở? Thân cây màu đỏ mà trước đó bé chưa từng thấy cũng rất ngon .
Không hổ là động vật sống trong hang, chúng luôn có thể tìm thấy rất nhiều món ngon từ l*иg đất.
Hắc Long ăn hết thịt xương của thú tai dài, để lại bộ lông.
Những con này đối với nó chỉ là đồ ăn vặt, thậm chí còn không đủ cho bữa ăn nhẹ trước bữa tối, nên không thèm nhã xương mà nuốt luôn một thể.
Nó lặng lẽ đợi quả bóng lông nhỏ ăn xong rồi cùng ra suối với bé và hai bộ da lông của thú tai dài.
Hắc Long thả cục lông nhỏ trên thượng nguồn dòng suối chơi đùa, đồng thời đi đến cuối hạ nguồn rửa và cạo sạch phần còn sót lại trên lớp lông, thịt lẫn mỡ.
Cuối cùng, nó nhặt lên, từ miệng thổi ra ngọn lửa màu xanh, ngọn lửa xanh cháy bập bùng dưới lớp lông, nhanh chóng làm bộ lông khô ráo.
Tô Tinh hoàn toàn không có ý định chơi với nước, bé leo lêи đỉиɦ đầu Hắc Long tò mò quan sát.
Bởi vì trên người bé có lông vũ dày đặc, ban đếm lúc ngủ hơi thở nóng bỏng của Hắc Long bên cạnh nên bé căn bản không nghĩ đến việc giữ ấm, ngược lại Hắc Long lại nghĩ đến việc chuẩn bị nó.