Biệt Lai Vô Dạng

Chương 2

Tôi vẫn luôn biết mật khẩu căn hộ của Thẩm Trạc.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa ra, đυ.ng phải một người say rượu.

Tôi đã yêu Thẩm Trạc nhiều năm rồi.

Tôi không thể cưỡng lại được câu "Dạng Dạng" mà anh ta cứ nhắc đi nhắc lại lúc đó.

Cả đêm đó tôi đã không về nhà, sáng sớm hôm sau, bố mẹ tôi, chú Thẩm và dì Thẩm đến tìm tôi thì thấy tôi và Thẩm Trạc đang nằm trên cùng một chiếc giường.

Quần áo chúng tôi bừa bộn vương vãi khắp sàn nhà.

Những người lớn tuổi như cha mẹ chúng tôi ban đầu cũng ý định tác hợp chúng tôi đến với nhau, cho rằng sự việc lần này rất hợp ý họ.

Ngay khi tôi tốt nghiệp đại học sớm, cuộc hôn nhân của tôi với anh ta đã được lên kế hoạch rồi.

Lúc đó tôi rất vui.

Tôi đã yêu thầm nhiều năm như vậy, bây giờ đã tu thành được chín quả, cảm giác hạnh phúc muốn được bay lên trời vậy.

Tôi tưởng Thẩm Trạc cũng hạnh phúc như vậy.

Anh ta vẫn luôn có tính cách lạnh lùng, không dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình với người khác.

Nhưng anh ta vẫn chụp ảnh cưới cùng tôi, giúp tôi chọn nhẫn kim cương và chưa bao giờ nói một lời từ chối "Không" nào cả.

Cho đến đám cưới của tôi với anh ta.

Một cô gái đã trang điểm tinh tế, bước đến bật khóc trước sự chứng kiến của toàn bộ khách mời.

Mọi người đều cho rằng Thẩm Trạc đang hôn tôi, nhưng thực ra anh ta đang nghiến răng nghiến lợi nói bên tai tôi:

"Khương Dạng, cô có hài lòng với kết quả này không?"

Trước đó, tôi không hề hay biết về Tần Vị.

Thẩm Trạc lớn hơn tôi hai tuổi, chúng tôi sống trong cùng một thành phố nhưng lại học khác trường đại học.

Tôi chưa bao giờ nghe nói anh ta thích cô gái nào cả.

Tôi chưa bao giờ nghe nói anh ta đang yêu ai.

Thẩm Trạc đã cho tôi một đêm tân hôn khó quên.

Anh ta buộc tội tôi đã đánh thuốc mê anh ta vào đêm đó.

Giận dữ tố cáo mọi chuyện là do tôi cố tình sắp đặt:

“Khương Dạng, cô độc ác đến nỗi khiến người ta sợ hãi."

“Cái thích của cô khiến người ta phải ghê tởm."

“Nếu cô thật sự muốn ở bên tôi đến vậy, tôi sẽ biến điều đó thành hiện thực cho cô!"

"Cô đã phá hủy hạnh phúc của tôi. Đời này cô sẽ không bao giờ có được hạnh phúc!"

Anh ta đóng sầm cửa bỏ đi, bắt đầu cuộc hôn nhân hận thù mười năm với tôi.

Tôi vỗ mạnh vào má, hít một hơi thật sâu rồi đi lên lầu.

"Dạng Dạng, sao con về sớm vậy? Tiểu Trạc có sao không?"

Tôi nghe thấy giọng nói của mẹ, cũng nhìn thấy bố đang ngồi trong phòng khách đọc sách, tôi lập tức cảm thấy chua xót.

Thật tốt.

Đây là điều mà kiếp trước tôi tiếc nuối nhất.