Biệt Lai Vô Dạng

Chương 1

Tôi vậy mà được trọng sinh.

Ánh đèn neon nhấp nháy bên ngoài, không khí trong phòng dường như đang nóng lên.

Tôi cố hết sức véo mạnh lòng bàn tay mình.

Đau quá, đây thực sự không phải là mơ.

Ồ, nói vậy cũng không đúng lắm.

Tôi đã chết từ lâu rồi, cho dù đây không phải là mộng, tôi cũng sẽ không cảm thấy đau đớn gì cả.

"Dạng Dạng." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai tôi.

Tôi giật cả mình.

Tôi không chỉ được trọng sinh mà còn được trọng sinh vào chính cái đêm định mệnh đó.

"Dạng Dạng." Thẩm Trạc nhéo cằm tôi, hôn tôi say đắm.

Tôi quay mặt đi, hơi nóng phả vào cổ tôi.

Không.

Cái tên mà anh ta gọi không phải là "Dạng Dạng*", mà là "Ương Ương**", biệt danh của cô gái tên là Tần Vị.

*Dạng Dạng: Là tên của nữ chính, viết là "漾漾", đọc là “yàng yang”.

**Ương Ương: tên biệt danh của Tần Vị, viết là "央央", đọc là “yāng yang”.

Kiếp trước, tôi tưởng cuối cùng anh ta cũng quay đầu lại nhìn tôi, lòng tràn ngập vui sướиɠ, cùng anh ta trải qua một đêm hạnh phúc.

Sau này tôi mới biết Thẩm Trạc vẫn luôn thích Tần Vị.

Anh ta đã uống quá nhiều, vì vậy nên nhận nhầm người.

"Thẩm Trạc, tỉnh lại đi!" Tôi dùng hết sức đẩy anh ta ra.

Tôi đã yêu thầm anh ta suốt mười năm nay.

Sau đêm say này, anh ta ghét tôi suốt mười năm.

May mắn thay, lần này tôi trọng sinh đúng thời điểm mọi chuyện vẫn chưa có gì xảy ra.

Thẩm Trạc sửng sốt một lúc rồi cúi đầu nhìn tôi.

Đèn trong phòng không bật, nhưng ánh sáng hắt ngoài cửa sổ vẫn đủ sáng để nhìn thấy lờ mờ mọi thứ.

Anh ta đã uống quá nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn trắng trẻo, đôi mắt vẫn điềm tĩnh.

Đến nỗi kiếp trước tôi còn tưởng anh ta không say.

"Dạng Dạng?" Có lẽ cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ mặt tôi, tôi nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ trong giọng nói của anh ta.

Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt anh ta trở nên hỗn loạn và phức tạp.

Anh ta háo hức ôm lấy mặt tôi, cúi xuống định hôn tôi lần nữa.

Tôi giơ đầu gối lên và thúc anh ta một cái, dùng hết sức đẩy ra.

Tôi vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Hít thở không khí lạnh bên ngoài, tôi lấy điện thoại ra, xác nhận lại thời gian.

Sau khi xác định rõ, tôi mới tin được.

Tôi thực sự đã được trọng sinh!

Tôi vội vã quay về nhà, đồng thời toàn bộ ký ức từ kiếp trước lại ùa về.

Thẩm Trạc và tôi vốn là thanh mai trúc mã, gia đình chúng tôi là bạn bè của nhau.

Tối nay, vốn dĩ chính dì Thẩm mới là người gọi cho tôi, dì ấy gọi điện thoại cho Thẩm Trạc nhưng anh ta không bắt máy, nên mới bảo tôi qua xem.