Đừng Học Thói Xấu

Chương 47 :

Lộ Thức Thanh vẫn có chút mù mờ, song hẳn là kĩ thuật diễn của cậu là thiên phú sinh ra đã có, rất nhanh đã học thuộc lời thoại, để kịch bản sang một bên.

Đạo diễn Lý hỏi: “Có cần tìm người đối diễn với cậu không?”

Trong những cảnh đối chọi gay gắt thế này, vẫn cần người tiếp thoại mới có thể nhìn ra được diễn xuất.

Lộ Thức Thanh dời tầm mắt về phía Dung Tự.

Dung Tự đã thả hai cái chân vắt chéo xuống, muốn cười mà không cười liếc nhìn cậu.

Lộ Thức Thanh do dự giây lát.

Mới nãy Châu Phó nói có vẻ Dung Tự đang giận mình, nếu mà kêu hắn tới đối diễn thì chắc sẽ càng thêm ghét mình; Đậu Trạc với mình cùng thuộc Truyền thông Tinh Trần, hình như quan hệ với Tạ Hành Lan cũng không tệ.

“Đậu lão sư đi.”

Dung Tự: “...” Có gì hot? Chọt thử trang.

Đậu Trạc nhướng mày đầy bất ngờ.

Đạo diễn Lý: “Rồi, Đậu Trạc qua giúp chút đi.”

Đậu Trạc nghiêng sang nhìn Dung Tự, nén cười đứng dậy gật đầu: “Ừm.”

Dung Tự ực ực ực, uống hết ly nước trong tay.

Triệu Trầm Tầm là kẻ tàn tật, hai chân bị phế cả, quanh năm đều ngồi xe lăn: Trong phim còn có không ít cảnh y được người ta ôm tới ôm lui. Đạo diễn Lý cố ý lấy xe lăn cho Lộ Thức Thanh ngồi.

Lộ Thức Thanh dằn lại cơn thấp thỏm trong lòng, ngồi lên xe lăn.

Khi bắt đầu thử vai, Đậu Trạc cầm kịch bản ê a tụng chữ trên đấy.

“Hạng người như thái tử rốt cuộc có chỗ nào đáng cho đệ phải bán mạng tới vậy?”

Lộ Thức Thanh ngồi trên xe lăn, cậu ngẩng đầu lên nhìn Đậu Trạc, phải thật lâu mới nhập diễn.

Đạo diễn Lý cau mày.

Trạng thái không đúng.

Không biết do lâm thời đổi vai diễn hay độ tương thích giữa Lộ Thức Thanh và Triệu Trầm Tầm quá thấp nữa, chỉ một ánh mắt thôi là đạo diễn Lý đã nhìn ra Lộ Thức Thanh không thích hợp với Triệu Trầm Tầm.

Hình tượng của Triệu Trầm Tầm là phức tạp lại rõ ràng, từ nhỏ y đã kính ngưỡng huynh trưởng mình, lại vì bị vứt bỏ mà sinh ra tâm lý vặn vẹo nham hiểm, vừa yêu vừa hận Triệu Trác. Mỗi lần thiết tử cục đều sẽ cố ý để lại cho Triệu Trác một đường sống.

“Hận” trong mắt Lộ Thức Thanh thiên về cố chấp lạnh lùng, duy chỉ phần “yêu” nọ là không có.

Chỉ vài phút ngắn ngủi bắt cậu hoàn toàn nhập diễn hình tượng mình chưa từng phân tích tìm hiểu, quả là làm khó, song khá hơn mấy diễn viên khác suy diễn ra rất nhiều.

Đạo diễn Lý liếc mắt nhìn Đậu Trạc hãy còn đang đọc ê a, chửi thầm có khi nào vì vậy mới không nhập diễn được chăng? Chỉ có thể kêu ngừng lại trước.

“Đậu Trạc, qua kia chơi đi. Chó đọc thoại còn ngon hơn cậu đấy.”

Đậu Trạc bỏ kịch bản xuống, vô tội nhìn sang.

Đạo diễn Lý mắng Đậu Trạc xong thì quay đầu sang: “Dung Tự, cậu đọc đi.”

Dung Tự: “...”

Chó Dung cũng không để bụng chuyện bị mắng mà trái lại còn giống như đã bắt được cơ hội từ lâu, hắn cười hớn hở xách kịch bản, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ đi tới cạnh Lộ Thức Thanh, khắp người đều viết “anh đây phải rửa nỗi nhục bị fan hâm mộ cười nhạo mấy vạn lần”.

Đạo diễn Lý không ôm hy vọng gọi hai người bắt đầu.

Đối diễn với cái tên Dung Tự không đàng hoàng này, ai mà nhập diễn cho nổi?

Dung Tự mang theo nụ cười, đứng trên cao nhìn xuống Lộ Thức Thanh phía dưới. Sau khi đạo diễn Lý hô bắt đầu, nụ cười giả lả không chút keo kiệt dần mất đi, rõ ràng biểu cảm ngũ quan không có thay đổi gì thế mà cả người lại giống đã thay đổi chỉ trong tích tắc, ánh mắt cũng hóa lạnh căm.

“Hạng người như thái tử rốt cuộc có chỗ nào đáng cho đệ phải bán mạng tới vậy?”

Khác hẳn cái cách đọc như tụng kinh của Đậu Trạc.

Chỉ một câu thôi đã kéo người ta vào cái đêm mưa đối chọi quyết liệt nọ.

Lộ Thức Thanh ngồi trên xe lăng cụp mắt, ánh mắt trống rỗng, chốc sau mới từ từ ngẩng đầu lên.

Đạo diễn Lý đã thất vọng từ lâu chợt sững người.

Ánh mắt của Lộ Thức Thanh... đã bù đắp hết.

Dù “yêu” nơi đáy mắt vẫn cứ giả dối, thế nhưng như vậy mới chính xác.

Tình yêu mà Triệu Trầm Tầm dành cho Triệu Trác từ đầu đến cuối đều chỉ là lớp mặt nạ mà thôi.

Vừa trông thấy ánh mắt đó thì Dung Tự biết ngay, nhân vật Triệu Trầm Tầm này không ai khác ngoài Lộ Thức Thanh nữa.

Hắn đang đợi Lộ Thức Thanh diễn xong cảnh này thì chợt thấy ngũ quan đẹp đẽ vẫn luôn lạnh lùng hờ hững như sẽ chẳng ảnh hưởng vì bất kỳ điều gì lại chậm rãi lộ ra một nụ cười.

Lộ Thức Thanh sẽ không bao giờ cười như vậy.

... Triệu Trầm Tầm nở nụ cười ngoan ngoãn lại giả dối, y ngửa đầu lên, lộ ra chiếc cổ yếu ớt mảnh mai, bàn tay chợt nắm chặt vạt áo của huynh trưởng mình kéo một cái, tựa như muốn kéo người cùng huyết mạch với mình xuống khỏi tầng mây vậy.

Lộ Thức Thanh cười híp mắt, giọng nói lạnh lùng cũng trở nên ngoan ngoãn nhẹ nhàng, cứ như đứa trẻ đang làm nũng ấy.

“Sao vậy? Ca ca ganh tị à?"

Đồng tử của Dung Tự co thít lại.