Dung Tự “à” một tiếng.
Trong “Trường An Ý”, giai đoạn đầu, Triệu Trầm Tầm là linh vật hài hước đáng yêu, cả ngày cứ gọi nam chính Triệu Trác huynh trưởng dài huynh trưởng ngắn, ngọt muốn chết.
Nếu là Lộ Thức Thanh diễn Triệu Trầm Tầm...
Ồ, tưởng không ra cảnh mỹ nhân tạc từ băng diễn bé dễ thương đấy.
“Thử thử đi.” Dung Tự chống huyệt thái dương, biếng nhác nói, “Lộ Thức Thanh diễn xuất không tồi, thuộc phái thể nghiệm có thiên phú dị bẩm đó. Dạng diễn viên này khó gặp đấy.”
Đạo diễn Lý vẫn mãi cúi đầu chợt ngẩng lên: “Ai?”
“Lộ Thức Thanh.”
Đạo diễn Lý đã thấy qua bao nhiêu trai xinh gái đẹp ở giới giải trí, cho dù ngũ quan có xuất sắc hơn nữa thì ngoảnh đầu cũng quên ngay.
Nhưng đã trôi qua hơn một tháng, ông ta vẫn nhớ người mình vội vã lướt ngang trong tiệc tối sau buổi trao giải điện ảnh Hoa ngữ.
Lộ Thức Thanh có ngũ quan khí chất riêng biệt, gần như không ai thay thế được. Đạo diễn Lý còn tưởng số 29 là tiểu minh tinh nào đó, vội vàng lấy bản tóm tắt trong tay đạo diễn casting sang nhìn nhanh, trông thấy một mảng trống không cũng không có phản ứng gì to tát, nói ngay: “Kêu cậu ta vào thử.”
Đạo diễn casting nhanh chóng đi ra.
Dung Tự lại lười nhác ngồi về, nghiêng đầu thì thấy Đậu Trạc đang lặng lẽ nhìn mình.
“Nhìn cái gì đấy?”
“Nhìn ông đó.” Đậu Trạc từ tốn nói, “Nếu không phải tôi biết ông lâu thế thì chắc tin hết mấy lời trên mạng rồi đó.”
“Nói cái gì?”
“Nói ông gặp Lộ Thức Thanh là thấy sắc quên nghĩa, được dụi tay một lần thì mê mẩn không thể nào quên.”
Dung Tự: “?”
Ai đồn đấy?
“Bẩn thỉu.” Dung Tự phủ nhận tin đồn, “Tôi đấy gọi là thưởng thức diễn xuất của cậu ấy.”
Chẳng mấy chốc sau, Lộ Thức Thanh chậm rãi đi vào với đạo diễn casting.
Trông thấy gương mặt đó, đạo diễn Lý bất giác ngồi thẳng người lên.
Đến cả Đậu Trạc cũng không tự chủ được, ánh mắt bị hấp dẫn.
Không ngờ Lộ Thức Thanh lại không ăn ảnh tới vậy, người thật còn đẹp hơn ảnh chụp video nhiều.
Khí chất này là riêng một ngọn cờ, cao quý lạnh lùng chán đời, chỉ độc mình ta.
Vừa trông thấy bao nhiêu là người nhìn sang, Lộ Thức Thanh “chỉ độc mình ta” ầm một tiếng trong lòng, đầu óc rỗng không, suýt nữa vung tay chân cùng bên bước đi.
May mà Châu Phó có dặn cậu quy trình thử vai, chỉ cần lúc đạo diễn casting xác nhận thử vai với mình thì gật đầu, sau khi thử vai xong thì khom người là có thể êm thấm rút lui.
Lộ Thức Thanh chuẩn bị sẵn cái gật đầu.
Đạo diễn Lý: “Lộ Thức Thanh đúng không? Ngoại hình cậu không tệ, chỉ là vai Khương Khổng Niệm cậu tới thử đã định rồi...”
Lộ Thức Thanh đang định gật đầu, nghe đến câu này thì suýt nữa giật cổ.
Gì, gì cơ?
Đạo diễn Lý lại hỏi cậu: “Cậu xem hết kịch bản “Trường An Ý” chưa?"
Con tim Lộ Thức Thanh nhảy như điên, lát sau cậu mới mù mờ gật đầu.
“Trong đấy có một nhân vật phản diện là Triệu Trầm Tầm, cậu cảm thấy tính cách cốt lõi của nhân vật này là gì?”
Lộ Thức Thanh: “???”
Không phải diễn thử sao? Sao đột nhiên bắt đầu màn vấn đáp rồi?!
Kíu bé kíu bé!
Lộ Thức Thanh sắp thở không ra hơi mất rồi, bờ môi khẽ mấp máy, lại căng thẳng cả buổi trời mà đến nửa chữ cũng không nhả ra được.
Ngay lúc tai cậu bắt đầu nghe thấy tiếng ong ong, Dung Tự vẫn luôn thờ ơ đột nhiên lên tiếng.
“Hay thôi thử một cảnh ở đây là được rồi.”
Thấp thoáng nghe thấy giọng nói quen tai, Lộ Thức Thanh bối rối ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Dung Tự đang ở đây.
Trông thấy người quen ở một nơi hoàn toàn xa lạ, con tim suýt vọt tới đỉnh đầu của Lộ Xã Khủng nện thật mạnh, không còn nín thở trong vô thức nữa, mong mỏi nhìn sang Dung Tự, liều mạng tìm chút cảm giác an toàn ít ỏi.
Đạo diễn Lý suy nghĩ: “Cũng được.”
Dung Tự là một trong số những người đầu tư cho “Trường An Ý”, đương nhiên cũng có tiếng nói trong việc chọn vai. Hắn bắt chéo chân, không chút đứng đắn lật kịch bản sột soạt, rất nhanh đã tìm ra một đoạn.
“Phân đoạn thứ 9 trang 78 đi.”
Đậu Trạc thu hồi tầm mắt khỏi người Lộ Thức Thanh, liếc nhìn kịch bản trong tay Dung Tự, khóe môi khẽ giật.
Phản diện Triệu Trầm Tầm của “Trường An Ý” bề ngoài ngoan ngoan nghe lời biết làm nũng, thực tế lại là kẻ điên thích độc chiếm, một tay khuấy nước chọc trời chốn kinh kỳ, đến cả anh trai mình cũng bày mưu hãm hại không chút nể tình.
Không biết phải trùng hợp hay không, cảnh Dung Tự chọn là:
Triệu Trầm Tầm bán mạng cho thái tử, bày mưu hãm hại suýt tiễn huynh trưởng xuống suối vàng. Triệu Trác cửu tử nhất sinh trở về từ nhà ngục tù, cả người đẫm máu đến chất vấn Triệu Trầm Tầm trong đêm mưa dông.
Câu đầu tiên của cảnh là:
“Hạng người như thái tử rốt cuộc có chỗ nào đáng cho đệ phải bán mạng tới vậy?”
Đậu Trạc cứ thấy Dung Tự đây là cố ý nhé.
Còn canh cánh chuyện người ta không bq61m theo dõi mình, chuyện có chút éc.