Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 62: Sư phụ gọi đến (2)

“Hứa Cảnh Minh không nằm trong danh sách bồi dưỡng trọng điểm quốc gia, thế nhưng một đấu một gϊếŧ được Vương Tiếu, lại gϊếŧ được Cao Sùng.”

Một người đàn ông gầy gò có vết sẹo trên mặt, xem video phát trực tiếp trận đấu kia: “Tôi đã nói qua với cấp trên rồi, nếu chỉ xét thành tích, danh sách được chọn kia cũng không phải quá thích hợp. Có quá nhiều thí sinh tiềm năng, vì nhiều nguyên nhân khác nhau nên thành tích của bọn họ lại không cao.”

“Cấp trên cũng sợ công tư không phân minh, cho nên chỉ xét thành tích.”

Người đàn ông mặt sẹo nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng tôi cũng phải cố gắng thật tốt, nếu không ngày nào đó, bị đồ đệ Liễu Hải đánh bại, như vậy thật đáng xấu hổ.”

Người đàn ông mặt sẹo, tên là Lôi Vân Phóng, một trong ba đại nhân vật truyền kỳ của giới võ thuật nước Hạ. Trong cuộc thi Võ thuật thế giới lần thứ ba, cũng là lần đầu tiên hắn tham dự một giải đấu đỉnh cao như vậy, thế mà đã giành được chức quán quân. Sau mấy năm nghỉ ngơi, hắn lại tiếp tục tham gia cuộc thi Võ thuật thế giới lần thứ tám, tiếc là chỉ giành được giải á quân. Lần đó, hắn đã để thua tuyển thủ truyền kỳ của Hoa Kỳ “Que Saint Mills”. Một năm sau, ở cuộc thi Võ thuật thế giới lần thứ chín, hắn đã gặp lại vị oan gia “Que Saint Mills” kia trong trận chung kết, lần này Lôi Vân Phóng đã giành được vị trí quán quân, nhưng bởi vì chấn thương nên đành tuyên bố giải nghệ ngay sau đó.

“Que Saint Mills”là tuyển thủ võ thuật vĩ đại nhất của liên bang Hoa Kỳ, hắn có thể lực cùng kỹ năng dùng vũ khí hoàn mỹ, cũng là tuyển thủ giành được hạng nhất nhiều nhất trong liên minh võ đạo. Trong suốt sự nghiệp của mình, hắn đã giành được quán quân thế giới bốn lần. Cho nên, hai trận quyết đấu đỉnh cao giữa Lôi Vân Phóng và vị tuyển thủ truyền kỳ này, cũng được xem là truyền thuyết của giới võ thuật.



...

“Thầy nói rất đúng, nếu tên nhóc Cảnh Minh này không bị thương ở chân, nhất định hắn sẽ giành được chức quán quân thế giới.”

Thiết Liên Vân béo mập cũng đang xem kỹ video trận chiến cấp Thần đầu tiên này.

Thiết Liên Vân là đồ đệ mà Liễu Hải hài lòng nhất. Năm nay hắn ba mươi chín tuổi, đã chinh chiến trong các cuộc thi Võ thuật thế giới năm lần, từng ba lần giành được giải quán quân.

Thiết Liên Vân cũng là một trong ba đại nhân vật truyền kỳ của giới võ thuật Trung Quốc. Tuy nhiên, luận về độ nổi tiếng thì hắn xếp hạng cuối trong ba nhân vật truyền kỳ, bởi vì đối thủ mà hắn đánh bại không quá nổi bật.

Không giống Liễu Hải, chiến đấu ở thời kỳ hạ phong mà vẫn có thể đạt được thành tựu đáng nể như vậy, ngoài ra còn đào tạo ra được một đàn đồ đệ tài giỏi. Không giống Lôi Vân Phóng, hai lần quyết đấu cùng Que Saint Mills, khiến dân chúng khắp thế giới phải bàn tán liên tục.

“Thật tốt quá, từng lão tiền bối đã giải nghệ đều sẽ xuất hiện. Thậm chí thiên tài cũng sẽ xuất hiện trong vô số những người dân bình thường. Ở thời đại này, tôi cũng sẽ chứng minh năng lực của bản thân mình.”

Thiết Liên Vân thầm nói: “Tôi mới là người mạnh nhất Trung Quốc! ”



...

“Cao Sùng, Vương Tiếu, Đổng Húc đều gặp phải thất bại, các đại sư võ thuật một thời cũng thua như nhau!”

“Lão tiền bối chín mươi bảy tuổi cũng có thể áp bức một đại sư võ thuật. Nếu không tiến bộ, thì sẽ bị vượt qua!”

Dương Thanh Thước, Hành Phương, Lưu Xung Viễn, Đới Hiểu Thanh và các cao thủ khác trong dân gian, như là Đới Thông Đạt, Hứa Hồng, còn có cụ Liễu Tiến Phong, tất cả mọi người đều đang cố gắng luyện tập.

Sân luyện võ trong thế giới ảo.

Hứa Cảnh Minh đang xem bản phát lại của trận đối chiến cấp Thần vừa qua, mục đích để nghiên cứu cách đối phó chính mình.

“Sau này, khi tiến vào bản đồ đối chiến, lúc đi tụ họp với đồng đội, tốt nhất là sử dụng song khiên.”

Hứa Cảnh Minh nhìn cảnh mình bị ông cụ Liễu Tiến Phong ám sát: “Nếu như cầm hai khiên trong tay, lúc đi lại thì có thể bảo vệ hầu hết các bộ phận trên cơ thể. Cho dù thích khách muốn ám sát mình thì độ khó dành cho hắn sẽ tăng gấp mười lần. Tiền bối Liễu Tiến Phong tuy rất mạnh, nhưng khi hai khiên của mình hợp lại một lúc, vẫn sẽ khiến ông ta trợn tròn mắt.”

Vậy nên, cầm hai chiếc khiên sẽ an toàn hơn nhiều.

“Khi một chọi hai với Vương Tiếu và Tôn Ngọc Đình, nếu mình cứ phòng thủ như vậy thì quá bảo thủ, đáng lẽ nên tạo ra một chút công kích trong sự phòng thủ đó.”

Hứa Cảnh Minh quan sát: “Đôi khi, tấn công chính là sự phòng thủ tốt nhất.”

Trong lúc Hứa Cảnh Minh suy ngẫm trận đối kháng cấp Thần này, bỗng nhiên hắn nhận được một thông báo—— “Liễu Hải mời bạn đi tới không gian cá nhân của ông ấy.”

“Sư phụ mời mình sao?”

Hứa Cảnh Minh có chút kinh ngạc, sau đó lập tức ấn nhẹ vào không trung.

Sột soạt.

Hứa Cảnh Minh chỉ cảm thấy trước mắt nhòa đi, khi định thần lại thì hắn đã đến một sân luyện võ khác. Một Liễu Hải khôi ngô cường tráng đang đứng ở nơi đó.

“Sư phụ.”

Hứa Cảnh Minh nói.

Hắn vốn đã quen thuộc với dáng vẻ tóc hoa râm của sư phụ, bây giờ lại nhìn thấy bộ dáng trung niên của ông ta, quả thực có chút lạ lẫm.

“Cảnh Minh.”

Liễu Hải cười nhìn hắn: “Con đánh thắng trận chiến đó, hạ gục Vương Tiếu, Cao Sùng, có phải đang cảm thấy xuân phong đắc ý hay không?”

Hứa Cảnh Minh nhếch miệng cười: “Đúng vậy.”

“Vậy ta sẽ khiến con tỉnh táo trở lại.”

Liễu Hải đưa tay ra, một tay cầm một thanh đao: “Con tự chọn trang bị binh khí rồi cứ tới đây.”

“Sư phụ à, ngài chỉ mặc áo vải và dùng một đao thôi sao?”

Hứa Cảnh Minh nói: “Sư phụ xem thường đồ đệ quá rồi đó.”

“Không phải con muốn biết trạng thái đỉnh cao nhất của ta mạnh như thế nào sao?”

Liễu Hải nhìn Hứa Cảnh Minh: “Toàn bộ thế giới chưa có người nào được nhìn thấy. Ngày hôm nay, ta sẽ để cho con xem một chút.”

P.s: Cầu KP~