Vẻ mặt của Nhậm tiên sinh dường như trở nên ôn hòa hơn một chút.
Cũng có thể đó chỉ là ảo giác của Cảnh Miên, nhưng rất nhanh, tầm mắt của người đàn ông cũng dời đi, theo dấu vân tay, ổ khóa có tiếng rục rịch.
---Cánh cửa đã bị mở ra.
Người đàn ông thoáng tránh ra, để Cảnh Miên thò đầu từ ngoài cửa vào, giống như nai con lần đầu tiên tiếp xúc với môi trường sống tự nhiên, tò mò mà cẩn thận từng li từng tí, như tìm tòi nghiên cứu lĩnh vực hoàn toàn mới này.
Cảnh Miên đặt chân bước vào tiền sảnh, nhà của Nhậm tiên sinh chìm trong một mảnh an tĩnh.
Khói từ pháo hoa cũng không nồng đậm, có thể nhìn ra mùi vị của cuộc sống độc thân.
Cậu cúi người cởi giày.
Chỉ là mới cởi được một nửa, Cảnh Miên mới phản ứng lại.
Cậu vội vàng rời khỏi ký túc xá, tuy rằng đại đa số hành lý đều bị đóng gói ở trong thùng giấy, nhưng vẫn có mấy vật dụng thiết yếu hàng ngày, bởi vì không bỏ vào thùng giấy, mà bị bỏ lại ở ký túc xá.
Ví dụ như dép lê.
Ví dụ như sạc
Ví dụ như đồ ngủ có thể thay giặt.
……
Cậu có nên trở về một chuyến hay không nhỉ?
Trong lúc cậu có chút chần chờ, Cảnh Miên cảm nhận được người đàn ông cúi người bên cạnh cậu.
Nhậm Tinh Vãn từ một bên cửa ra vào, cầm qua một đôi dép lê mềm mại, nhỏ hơn màu nhạt, so với đôi dép lê trong nhà bên cạnh ở trên mặt đất hiển nhiên lớn hơn một chút.
Trong giọng nói không có lên xuống, người đàn ông thấp giọng nói: "Đôi này là của em.”
Cảnh Miên giật mình.
Có chút kinh ngạc, cậu nhận lấy đôi dép lê đi trong mới tinh, Cảnh Miên không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ Nhậm Tinh Vãn trước khi cậu đến đây, đã chuẩn bị xong một đôi dép lê, đặt ở cửa trước rồi sao?
…
Cảnh Miên hơi mím môi.
Có vẻ như Nhậm Tinh tiên sinh để tâm trong cuộc hôn ước kinh doanh này hơn so cậu nghĩ.
Chàng trai mang dép lê vào, bước lên sàn nhà bóng loáng bên ngoài tiền sảnh, chân và tất đều được bao bọc bởi vải vóc mềm mại, kích thước vừa vặn.
Giờ phút này, cuối cùng cậu cũng có thể đại khái thấy rõ bối cảnh của tòa biệt thự này.
Điều đầu tiên đập vào mắt cậu, cách đó không xa là đại sảnh rộng rãi, có sô pha, có TV màn hình lớn dung hợp với vách tường màu xám nhạt, bàn ăn, phòng bếp nằm phía sau, cùng với bên phía tay phải có cầu thang đi thẳng lên tầng hai.
Phong cách trang trí rất phù hợp với khí chất của Nhậm tiên sinh, màu sắc hài hòa đơn giản, đồng thời sạch sẽ không một tì vết.
Chỉ có đồ nội thất trong nhà có tông màu ấm, tô điểm và tăng thêm chút ấm áp.
Cảnh Miên ôm lấy vali, thay vì đi tham quan các nơi trong biệt thự trước, cậu quay đầu hỏi người đàn ông: "Tôi nên để đồ đạc ở đâu ạ?"
Nhậm Tinh Vãn xách hai cái vali còn lại bằng một tay, nói: "Trên cầu thang phòng đầu tiên ở phía bên trái là phòng ngủ phụ, phòng ngủ chính ở ngay sát vách.”
Cảnh Miên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Vì thế cậu ôm thùng giấy, đi lên lầu hai.
Nhậm Tinh Vãn đi theo phía sau cậu.
Sau đó, anh liền nhìn thấy Cảnh Miên lên lầu hai, dừng ở gian phòng thứ nhất bên tay trái.
Sau đó, bước chân thậm chí không dừng lại một chút, chàng trai trực tiếp bước vào.
Nhậm Tinh Vãn: “......”
Cảnh Miên đặt thùng giấy xuống, tầm mắt nhìn lướt qua bố trí của phòng ngủ phụ, cậu phát hiện giường sạch sẽ và ngăn nắp, bên trong ngoại trừ nhà vệ sinh, còn có phòng thay đồ, rèm cửa sổ mềm mại tỏa ra sắc màu ấm áp.
Cửa sổ sát đất vừa vặn đối diện với khu thắng cảnh Tuyền Mộc mênh mông, lúc trước đã từng nghe qua, dường như phong cảnh đặc sắc vẫn là niềm kiêu ngạo của tiểu khu cao cấp này.
Trong mắt Cảnh Miên hiện lên kinh ngạc, có chút kinh diễm.
Đồng thời, Cảnh Miên cũng ý thức được, một ngôi nhà thoải mái dễ chịu như vậy, nó lại thực sự gần nhất với khái niệm "nhà" trong ấn tượng của cậu từ trước đến nay.
Đây chính là nơi mà tương lai của cậu, sẽ sống thật lâu thật lâu.
Cảnh Miên có loại cảm giác không thể cách nào diễn tả được.
Chỉ là, chàng trai vừa muốn mở thùng đồ, đem quần áo sắp xếp xuống, ai ngờ vừa quay đầu.
--- liền nhìn thấy Nhậm tiên sinh hơi trầm mặc, thân hình không nhúc nhích.
Cảnh Miên: "...?”
Anh không đưa đồ vào à?
Sợ Nhậm tiên sinh xách lâu quá mệt, cậu liền đi về phía người đàn ông, chuẩn bị đưa tay nhận lấy cái vali.
Ai ngờ, Nhậm tiên sinh vẫn không nhúc nhích, chỉ trầm ngâm một chút, thấp giọng nói: "Vì sao em lại dọn vào chỗ này?"
Cảnh Miên sửng sốt.
Trong khoảnh khắc liền hiểu được.
Những lời này là có ý gì, chẳng lẽ là đang hỏi... Cậu vì cái gì không lựa chọn dọn vào ở phòng ngủ chính?
Cảnh Miên hỏi: "Tiên sinh ở phòng ngủ chính à?”
Nhậm Tinh Vãn sửa lại: "Anh.”
Cảnh Miên xấu hổ nói: ".... Anh.”
Nhậm Tinh Vãn ừm một tiếng.
Bỗng nhiên vành tai của Cảnh Miên có chút nóng lên.
Ý của Nhậm tiên sinh muốn nói cách khác, nói trắng ra, chính là - - “Vì sao em lại chọn phòng bên cạnh, mà không chọn ở với tôi?”
Cho dù là lời nói của anh ngắn gọn và mịt mờ, đến nỗi mà một cái nhìn hay một biểu hiện nhỏ, khi Nhậm tiên sinh vừa biểu hiện ra, liền trở nên thẳng thắn một cách khó hiểu.