Hôm nay cả hoàng cung trên dưới đều rục rịch, tin tức lan nhanh như gió, lời bàn tán xôn xao không ngớt, rả rích như sơn ca. Thái tử nước Liễu Khúc Thanh Yên, tự Liễu Tranh, hai mươi lăm năm không màng nữ nhi tình trường, cuối cùng cũng động chân tâm, ngày hồi cung mang về một cô nương, xin lập nàng làm Thái tử phi. Hoàng Đế bệ hạ hoan hỉ vô cùng, lập tức hạ chỉ sắc phong. Bao năm qua ngài luôn đau đầu không dứt về chuyện hôn sự (giường chiếu) của Thái tử, nay nhi tử lại mang về một nàng dâu, chỉ cần biết là nữ nhi, ngài chẳng ngần ngại thuận theo, còn ban cho Thái tử phi rất nhiều vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, bảo vật hiếm có để nàng hưởng dụng, cùng bảy bảy bốn mươi chín ân sủng khác.
Chưa hết, Hoàng Đế bệ hạ đặc biệt viết chiếu chỉ đến từng nhà, tuyên bảy ngày sau mở tiệc lớn ba ngày ba đêm để ăn mừng chuyện vui, quan viên không ai được vắng mặt. Chỉ chưa đầy một ngày, tin tức Thái tử lập Thái tử phi đã lan truyền khắp Liễu quốc.
Trái ngược với không khí sôi nổi ở đại điện, phía Đông cung (cung Thái tử) đang xảy ra sự việc có một không hai: Thái tử phi của họ từ lúc trở về vẫn ngủ chưa tỉnh dậy.
Sớm nay, Thái tử điện hạ hồi cung có dẫn về một cô nương đang ngủ say. Điện hạ trực tiếp bế nàng từ trên kiệu xuống, đưa về tận phòng ngài. Sau đó dặn dò cung nhân đứng bên ngoài canh gác, không được làm phiền nàng, còn nói nếu nàng tỉnh dậy thì mặc nàng sai bảo, đồng thời cho người đi bẩm báo với hắn.
Đối với lời nói của Thái tử điện hạ, cung nhân chỉ biết vâng vâng dạ dạ, nào dám làm trái, trong lòng họ cũng ngầm hiểu vị cô nương này là một nhân vật quan trọng. Nhưng họ nghĩ thế nào cũng không ngờ được khi Thái tử lên triều liền xin phong nàng làm Thái tử phi, vì trước giờ điện hạ vốn không gần nữa sắc, nên tin tức này vẫn khiến họ chấn động không kém gì các cung khác. Hơn nữa nàng ta… còn là một nữ nhân không có nhan sắc. Thái tử điện hạ sao lại chọn nàng làm Thái tử phi? Bao nhiêu khuê nữ quốc sắc thiên hương tự mình dâng đến ngài đều không đếm xỉa, lại ưng ý một người có dung mạo đặc biệt như vậy?
Chúng cung nhân Đông cung ai cũng lấy làm khó hiểu, nhưng cũng không dám nghị luận ý của Thái Tử. Thái tử tuy bên ngoài điềm đạm phong lưu, nhưng lại là người lạnh lẽo vô tình. Năm mười lăm tuổi, khi vừa được lên làm Thái tử, một cung nhân lớn tuổi buông lời gièm pha, nói hắn không xứng, liền bị loạn côn đánh chết.
Mặt khác phía bệ hạ nghe bẩm tấu, lập tức cao hứng, không câu nệ tiểu tiết, một ấn sắc phong, đưa thánh chỉ cho nhi tử mang về Đông cung. Cho đến khi Thái tử điện hạ trở lại, đã qua hai canh giờ, nàng đã là Thái tử phi, nhưng nàng vẫn ngủ. Bao nhiêu hoàng tử, công chúa nghe tin họ có tẩu tử, nhanh nhảu mang quà đến chúc mừng, nhưng đều không gặp được nàng. Thái tử cũng không đếm xỉa, cho người đối đãi lấy lệ rồi mời về.
Điều đáng nói là, Thái tử cũng không lấy làm lạ, còn tự mình đốt trầm hương, rồi đóng cửa cùng nàng trong phòng, lệnh cho cung nhân không nghe gọi thì không được làm phiền. Nghe vậy, từ tổng thái giám Đông cung đến chúng nô tỳ đang bê trà bánh, trong tích tắc liền không còn thấy bóng. Trong lòng họ đều ngầm hiểu, Thái tử của họ rốt cuộc cũng biết đến mỹ vị nhân gian.
Hoàng hôn buông xuống, cung nhân ở cổng lớn chờ để vào hậu hạ đã thay phiên mấy lần, Thái tử và Thái tử phi vẫn chưa ra.
Hoàng Đế bệ hạ nghe bẩm báo Thái tử và Thái tử phi mới sắc phong cả ngày cùng nhau trong phòng thì miệng cười ha ha không ngớt, thầm khen con trãi lão không làm lão mất mặt.
Ngài lại dặn dò xuống: “Truyền khẩu dụ của trẫm đến Đông cung Thái tử, Thái tử ngày mai không cần lên triều”.
Sau đó, ngài lại ngồi xuống, viết thêm mấy thánh chỉ, định bụng ngày mai ban thưởng thêm vài lễ hậu cho Thái tử phi. Xong xuôi, ngài liền đem chuyện vui đi tìm hoàng hậu, bước được đôi bước lại vuốt râu, cười khoái chí. Nghe nói Thái tử phi có một vết sẹo đỏ trên mặt, như thế thì có sao? Nàng dâu này, bệ hạ rất vừa ý. Công công cùng thái giám đi sau cũng vui lây. Bệ hạ của họ cuối cùng cũng được ngả lưng.
Canh hai, Vũ Anh rốt cuộc cũng tỉnh.
Nàng choàng mở mắt, cùng lúc đánh động Liễu Tranh đang ngồi tại bàn trà. Hắn thấy nàng đã tỉnh, đến đỡ nàng ngồi dậy. Tay nàng nhẹ như nước. Nàng ra hiệu tỏ vẻ không sao.
Liễu Tranh rót nước cho nàng, nàng uống một ngụm nhỏ.
Hắn hỏi nàng: “Thế nào?”
Câu này không phải để quan tâm nàng, mà là hỏi việc nàng nhập mộng như thế nào rồi.
Vũ Anh rủ mắt nhìn ly trà, rồi nói: “Có điều ta quên chưa nói với điện hạ, ta không thể nhìn thấy hai linh hồn một lúc. Một khi ta nhập mộng một người, thì phải đến khi linh hồn người đó được siêu thoát, hay nỗi oan được sáng tỏ, ta mới có thể lại nhập mộng của người tiếp theo.”
Liễu Tranh hơi bàng hoàng, hắn ngồi xuống ghế: “Thì ra là vậy." Hắn vốn chưa hoàn toàn tin lời nàng, vừa hay lúc ngồi trong kiệu, trong ngực cộm lên miếng hồng ngọc, hắn mới nhớ ra vẫn chưa trả lại ngọc bộ gia truyền cho tiểu thư nhà Hầu phủ, nên mới làm như sực nhớ trên người có vật của Hoàng Hậu, đưa cho nàng, định thử nàng một phen. Nhưng xem ra, hắn đã tự lấy đá ghè chân.
Cung nhân bên ngoài cuối cùng cũng được gọi đến.