Ở thôn Phượng Vĩ dưới chân núi La Khê, một sinh mệnh bé bỏng vừa chào đời, cha mẹ nàng đều vui mừng khôn xiết. Bà đỡ tấm tắc khen đứa trẻ đáng yêu, rằng bà chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ mới sinh nào xinh xắn như vậy, mai sau đứa nhỏ chắc chắn sẽ khiến nam nhân một phương vì nàng mà điên đảo.
Đêm ấy mưa rơi tí tách, vừa hay nàng giống một nhành hoa xinh đẹp chớm nở, cha mẹ thân thương gọi nàng một chữ: “Anh”. Hoa trong mưa, hoa nở trong đêm tàn, tên nàng là Vũ Anh.
Lời bà đỡ rất nhanh đã linh nghiệm.
Mới chưa đầy sáu tuổi, nàng đã nổi tiếng khắp thôn trên xóm dưới, là một tiểu hài tử đáng yêu hết mức, khiến người ta nhìn thấy một lần liền cảm thấy vui vẻ một lần, chỉ muốn đem nàng về nuôi. Kẻ sĩ đi qua đều sẽ dừng lại miêu tả nàng nào là song đồng tiễn thủy, mạo tự tiên thiên, yến ngữ oanh đề, quý nhân tương trợ,... (Đôi mắt trong trẻo như nước, dung mạo sánh ngang tiên tử, giọng nói thánh thót tựa oanh yến, định sẵn tới đâu cũng sẽ có người phò trợ, nâng đỡ). Cuộc sống gia đình nhỏ nơi thôn dã cứ vậy mà trôi.
Có điều, nàng chỉ an nhiên được thêm ba năm. Chín tuổi, một phú hào ở thị trấn có ý với mẹ nàng ngoài chợ, đã dẫn người đến tận nhà cướp vợ. Nhưng khi vừa nhìn thấy nàng, hắn lại nổi lên cơn thèm khát, muốn làm chuyện không đứng đắn với nàng. Mẹ nàng vì bảo vệ nàng mà bị chúng ngộ sát, sau đó chúng sợ quá mà bỏ chạy. Cha nàng trở về báo quan, nào ngờ phú hào chỉ nói một câu do mẹ nàng câu dẫn hắn mà được phán vô tội, chỉ bị phạt ngân lượng xung quỹ quốc do gây rối.
Lại thêm ba năm. Cha nàng đã dẫn nàng đến nơi khác, tuy cuộc sống làng chài vất vả hơn trước, nhưng ở đây có thể tạm quên đi những chuyện không vui, làm lại từ đầu. Cha nàng nói vậy, nhưng ba năm nay người ngày ngày uống rượu, lúc nào cũng thương nhớ mẹ nàng, lại trách bản thân không bảo vệ được người thân. Một đêm cha vì quá say mà nhìn nàng thành mẹ nàng hồi trẻ, chút nữa đã làm ra chuyện trời đất không dung. Sau đó, cha nàng vì nhục nhã cùng cực, liên tục dập đầu nói có lỗi với nàng, rồi chạy thẳng ra biển. Mười hai tuổi, nàng chính thức thân cô thế cô, không nơi nương tựa.
Qua mấy ngày sau, cùng thời điểm nàng nhận ra mình có khả năng đặc biệt, một người đến nhận là huynh đệ kết nghĩa của cha nàng, muốn đón nàng về phủ. Nàng nhìn lên không trung, thấy cha im lặng, liền đồng ý cùng Lý Trung Hà đi. Linh hồn cha nàng cũng không đi theo nàng nữa. Cùng ngày nàng đến Lý phủ, tại phủ Tri huyện nọ và một hào môn thế gia nổi tiếng cùng trấn, đồng thời gặp tai ương, trên dưới khoảng hơn hai mươi người hộc máu mà chết. Về sau quan lại đến điều tra, không phát hiện ra manh mối gì.
Mặt khác, Vũ Anh vừa đặt chân vào Lý gia đã nhận ra ánh nhìn của Lý phu nhân, so với những nữ tử làng chài kia giống nhau y đúc, nàng tự hiểu không thể ở lại nơi này. Đêm hôm ấy, nàng chỉ để lại phong thư, rồi không từ mà biệt.
Tiếng vó ngựa chậm lại, đưa Vũ Anh ra khỏi khỏi giấc mộng xưa, trở về thực tại. Thái tử đã ngồi cạnh nàng từ bao giờ, cho nàng tựa. Yết hầu cao khẽ động, hắn nói nàng không cần khách khí.
Nàng ngồi lại ngay ngắn, nghĩ ngợi. Nàng độc cô lai vãng đã được ba năm, cũng đã trở thành thiếu nữ thực thụ. Nàng lai vãng khắp nơi “lo chuyện bao đồng”, hóa giải oán khí của những linh hồn vất vưởng ở thế gian. Vốn tưởng có thể yên ả qua ngày như vậy, có điều… nàng quay sang nhìn Liễu Tranh. Hắn mỉm cười nhìn lại, ôn nhuận như ngọc.
Nàng thở dài trong lòng, có điều… nàng lại gặp Liễu Tranh.
Hôm ấy, vị Thái tử này thực sự đợi nàng ngoài cửa, nói muốn mời nàng vào cung, làm rõ nguyên nhân cái chết của mẫu thân hắn, hoàng hậu quá cố đương triều. Nàng chẳng thể từ chối hắn, mà hình như “nàng của bây giờ” cũng không có lý do gì để từ chối. Thái tử muốn cho nàng một thân phận để tiện cho việc điều tra, nàng cũng đồng ý. Chỉ có điều, nàng muốn đến thăm lại mộ Tuệ Vân trước, đồng thời trả lại miếng ngọc bội cho nàng ta. Thái tử cũng vui vẻ đồng ý, còn muốn đi cùng nàng. Vậy là nàng ngồi trên xe Thái tử, ròng rã chạy bảy ngày từ Lâm gia đến Bắc Thành, lại ròng rã bảy ngày từ Bắc Thành về đế đô.
Vỏn vẹn nửa tháng, hai người cuối cùng cũng về đến hoàng cung.
Khoảng thời gian đồng hành này, Vũ Anh cũng chẳng ngại cho Liễu Tranh biết, không phải thi thoảng nàng sẽ nhìn thấy linh hồn, mà điều kiện để nàng nhìn thấy linh hồn là nước mắt nàng, chỉ cần nàng rơi nước mắt vào một đồ vật tùy thân của người khi còn sống thường xuyên sử dụng, nàng liền có thể nhập mộng vào ký ức của họ, sau khi tỉnh lại mới có khả năng nhìn thấy linh hồn người đó.
Điều này nàng chưa từng nói với người khác, nhưng nói với người túc trí như Liễu Tranh thì hẳn không có vấn đề gì. Hơn nữa, một khi nàng nhập mộng thì không ai có thể đánh thức, chỉ có thể chờ nó kết thúc, và cũng không biết bao lâu nàng mới tỉnh lại, có khi chỉ bằng thời gian uống một tách trà, có khi là một, hai canh giờ, cũng từng có một lần, nàng mấy ngày mới tỉnh lại. Nàng ở trong cung hành sự vẫn cần sự phối hợp của Liễu Tranh để không bị người ta nghi ngờ dị nghị.
Liễu Tranh từ khi biết được bí mật đó luôn nóng hừng hực như lửa, ngóng chờ ngày hồi kinh. Theo cách nói của Vũ Anh, vậy thì chỉ cần đưa nàng tín vật của mẫu thân hắn, nàng liền có thể nhập mộng vào ký ức người? Như vậy không chừng có thể lập tức tìm ra “thủ phạm”.
Nhắc đến chuyện này, đôi mắt Liễu Tranh hằn lên tia máu đỏ sọc.
Năm đó, mọi người đều nói hoàng hậu vì bạo bệnh mà qua đời, nhưng hắn biết rõ, sao sự tình có thể đơn giản như thế. Bao năm nay hắn vẫn âm thầm điều tra chân tướng, không tiếc giá nào tìm ra sự thật. Thậm chí trước giờ hắn không tin trên đời có ma quỷ, nhưng sau khi chứng kiến Vũ Anh náo loạn Lâm gia, cũng đánh cược một phen.
Vũ Anh nãy giờ vẫn nhìn ra ngoài, vờ như không cảm nhận được gì.