Edit: xuxu6565
Yến Tề Quang cùng Hộ Nghi hai người nhân hôm nay không có việc gì, cả ngày đều ở Tử Thần Điện điên loan đảo phượng. Hộ Nghi ngay cả ba bữa cơm đều là bị Yến Tề Quang ôm ở trên đầu gối, vừa thao huyệt vừa đút ăn no.
Váy áo hôm qua của nàng sớm đã tại lúc mây mưa bị xé nát, chỉ có thể miễn cưỡng khoác một chiếc áo ngoài của Yến Tề Quang. Áo này mặc ở trên người nàng rất rộng lớn, Hộ Nghi mặc vào, hơn phân nửa bộ ngực sữa nửa lộ ra ngoài, vai ngọc hơi lộ, bên dưới thân to rộng, đi đường có thể thấy ẩn ẩn hai chân tuyết trắng thon dài, thế nhưng so với không mặc còn phong lưu quyến rũ hơn gấp mười lần.
Yến Tề Quang nhìn đến đỏ mắt, cho đến tới buổi tối, cũng không cho nàng cởi, ngược lại liền bắt Hộ Nghi mặc áo ngoài nửa lộ, đem nàng đè ở trên long sàng đút căn long vào.
Hai người này không màng cả đêm lăn lộn tư thế vẫn luôn liên tục đến sáng. Trước khi đi lâm triều Yến Tề Quang còn đè nặng Hộ Nghi làm thêm lần nữa, mới thoả mãn mà đứng dậy. Hộ Nghi sáng sớm đã bị hắn nháo tỉnh, mắt sáng hơi mở, nửa mộng nửa mê, trên mặt má đỏ hây hây, không kìm được ý xuân.
Yến Tề Quang vốn đứng ở bên kia để cung nhân hầu hạ hắn mặc quần áo, thấy bộ dạng này của nàng. Ngược lại nổi lên ý chòng ghẹo, duỗi tay ở trên khay cung nữ tùy tay cầm một chuỗi triều châu (tràng hạt). Triều châu là một loại vật trang sức đeo cổ rất quan trong trong bộ triều phục của đế vương khi lên điện, là dùng long châu hổ phách lớn làm, ước chừng có 108 hạt, có bốn viên châu lớn hơn, cứ cách 27 viên lại kẹp giữa một viên ngọc châu lớn hay còn gọi là đại kết châu.
Hắn cầm triều châu ngồi ở mép giường, duỗi tay đem rèm trướng trên khung giường buông xuống, đem tầm mắt các cung nhân đều ngăn cách bên ngoài. Tự cầm vòng dây triều châu, từ đệm chăn chui vào, vuốt chuẩn xác tìm được chốn đào nguyên giữa hai chân, đem triều châu hai viên cùng làm một loạt, hướng bên trong chậm rãi đút vào.
Bên trong hoa huyệt nếp uốn rất nhiều, ngày thường bị dươиɠ ѵậŧ cắm vào rút ra còn tính thuận lợi chút. Hiện tại khi làm việc này cho dù dùng hết công phu đút vào cũng rất gian nan. Trong huyệt Hộ Nghi bị cọ xát đến ngứa ngáy nhưng lại tham luyến tư vị này, đành phải nỗ lực thả lỏng miệng huyệt để cho triều châu được đút vào càng sâu. Nhất thời một viên đại kết châu chính giữa chọc ở hoa tâm nàng. Phía dưới hai viên hổ phách một loạt đi vào, vách trong hoa huyệt bị căng đến thật chật. Hộ Nghi nếm được tư vị, đôi chân dài mảnh khảnh không tự chủ mà quấn lên eo Yến Tề Quang, trong miệng còn làm nũng nói: “Tề ca ư a… còn muốn nha…”
Yến Tề Quang lại đem một viên đại kết châu vừa lúc dựa gần hoa hạch nàng, vừa động liền có thể bị đập vào, hơi chút cọ vào kɧoáı ©ảʍ đến tận xương. Hai chân Hộ Nghi không khỏi kẹp đến càng chặt. Yến Tề Quang vỗ nhè nhẹ cẳng chân nàng một cái, cười nói: “Nghi Nương nếu lại phun ra cam lộ nữa, đem long bào trẫm ướt đẫm, trẫm hôm nay đành phải mang theo đồ vật của Nghi Nương đi thượng triều.”
Một câu nói này làm Hộ Nghi đỏ mặt, còn chưa phản ứng lại, Yến Tề Quang đã lại đem mấy hạt triều châu còn lại đút vào trong cúc huyệt. Chỗ này càng nhỏ hẹp, hai viên hổ phách cùng đút một lần đi vào có chút không thể chịu được, liều mạng đem đồ vật này đẩy ra bên ngoài. Yến Tề Quang không thuận theo, bẻ mông nàng, trước tiên đem đại kết châu đút vào bên trong chỗ sâu nhất, mới tàn nhẫn dùng lực, đem hạt châu còn dư lại toàn bộ đút vào làm Hộ Nghi ăn xuống, chỉ còn lại một viên đại kết châu cuối cùng vừa lúc giữ lại ở miệng cúc huyệt.