Edit: xuxu6565
Hộ Nghi vốn phải bước ra kiệu nghênh đón thánh giá, nhưng nàng toàn thân tê dại mềm mại, vừa mới muốn động, chân đã mềm ngồi lại tại chỗ, nằm trên chỗ tựa lưng kiều suyễn thở phì phò, không thể động.
Ai ngờ Yến Tề Quang bỗng nhiên tự tay xốc lên mành kiệu, lọt vào trong tầm mắt hắn đó là cảnh tượng phi thường hương diễm, mỹ nhân như ngọc minh châu nằm ở trên chỗ tựa lưng.
Khi mành kiệu đột nhiên bị xốc lên, Hộ Nghi theo bản năng quay đầu lại, nàng vạt áo tán loạn, trên người quần áo xộc xệch tán loạn mành sa mỏng, chỉ cảm thấy một tầng mây mù bao phủ càng thêm có vẻ dung mạo như tiên tử. Lúc này nhìn nàng giống như thần nữ hạ phàm bị lưu lại trong nhân gian, trong mắt giọt lệ long lanh, hai má đỏ ửng, lại thêm vài phần phong lưu diễm lệ.
Yến Tề Quang ánh mắt nặng nề, thân thể tiến vào. Dù chỉ vào có nửa thân mình trong cỗ kiệu nho nhỏ dành cho phân vị tiệp dư tức khắc cũng trở nên chật chội, bên trong đột nhiên nóng lên. Hộ Nghi vốn xuân ý bừng bừng, ánh mắt mê ly, cuối cùng cũng tìm lại được một tia thanh tỉnh muốn hành lễ trước thánh giá. Ai ngờ nàng vừa nâng mắt, vừa lúc đối diện tầm mắt Yến Tề Quang.
Yến Tề Quang bản thân ngũ quan cực kỳ tuấn tú, nhưng lúc này Hộ Nghi trong đầu hỗn độn, chỉ có thể thấy cặp mắt kia của hắn, tròng mắt là màu hổ phách nhàn nhạt, Hộ Nghi thậm chí có thể nhìn thấy dáng vẻ bản thân chính mình phản chiếu từ trong mắt hắn. Đột nhiên ngẩn ngơ ngơ ngác nhìn, nhất thời đã quên mất bản thân đang ở đâu.
Thấy Hộ Nghi ngơ ngốc, Yến Tề Quang mắt phượng có ba phần ý cười, duỗi tay ra từ hai sườn dưới nách nàng xuyên qua, đem nàng từ bên trong kiệu ôm ra sau đó chặn ngang bế lên trên ngự liễn.
Động tác này đối với Yến Tề Quang mà nói dễ như trở bàn tay. Nhưng Hộ Nghi lại không như vậy bị hắn đột nhiên ôm lấy, hai huyệt trước sau xóc nảy bên trong túi thơm chạm rỗng liều mạng qua lại va chạm bên trong vách huyệt, kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ lẫn thống khổ đan xen. Đầu dựa vào trên vai Yến Tề Quang, không nhịn xuống được, hàm răng vẫn cắn chặt cũng không ngăn được vài tiếng rêи ɾỉ kiều mị.
Thanh âm ở ngay bên tai Yến Tề Quang, hắn như suy tư gì, cúi đầu ở bên tai Hộ Nghi trêu đùa: “Sao dâʍ đãиɠ thành như vậy, trẫm ngẫm lại, canh giờ này, chính là mới trở về từ Hợp Hoan đường.” Nói xong cũng không đợi nàng trả lời, tay tìm kiếm trong váy nàng, kéo lấy dây xích túm ra hai cái túi thơm hình cầu ra.
Hộ Nghi ngâm nga một tiếng mới thấy không thích hợp, ngự liễn bốn phía đều là lụa màn màu vàng đại biểu cho uy nguy đế vương, đại khái có thể che đi bóng người nhưng thanh âm hoàn toàn không che giấu được.
Chỉ là Yến Tề Quang động tác lần này quá nhanh quá tàn nhẫn, đem da^ʍ tính nàng hoàn toàn kích khích lên, huyệt nội như trận hồng thuỷ tiết ra, đi theo túi thơm hình cầu bị kéo ra phun ra ngoài, dưới tình thế cấp bách đành phải một ngụm cắn ở trên vai Yến Tề Quang, mới có thể đè nén tiếng rêи ɾỉ.
Nàng lực đạo nhỏ, cắn một ngụm này còn không có xuyên qua quần áo. Yến Tề Quang quả nhiên cười, nói: “Thật giống mèo hoang nhỏ, loạn lên sẽ cắn người.” lại đem hai cái túi thơm hình cầu bằng bạc kia đưa đến trước mặt nàng, còn cầm dây xích quơ quơ trước mặt nàng. Bên tai giọng nam nhân cười nói: “Thủ đoạn của Hợp Hoan đường, vẫn chỉ có như vậy. Nàng đúng là trời sinh nhiều nước, thời gian lúc này mới có bao nhiêu lâu, nước đều làm hương bên trong tắt rồi.”
Hộ Nghi mắt còn thấy trên đồ vật rút ra nhỏ từng giọt dâʍ ɖị©ɧ nhìn càng thêm da^ʍ mỹ, không khỏi xấu hổ đến mặt đỏ bừng, càng thêm đem mặt chôn ở hõm vai hắn không chịu đứng lên.
Thời gian trêu đùa, đã đến Đại Minh Cung. Đại Minh Cung từ khi lập quốc tới nay, chính là nơi đế vương ở, từ ngoại triều, trung triều, nội triều tạo thành, trong đó Hàm Nguyên Điện là ngoại triều chính điện, là nơi đế vương đăng cơ, sau đó trở thành nơi tiếp đón cử hành một số lễ nghi, ngày thường cực ít khi dùng tới. Hiện giờ Yến Tề Quang cũng dùng nơi đó để đãi tiệc yến thưởng quần thần ba năm tổ chức thi cử một lần.
Tuyên Chính Điện là trung triều chính điện, ngày thường lệ thường triều hội, nghe báo cáo và quyết định sự việc, tiếp kiến quan viên, đều cử hành tại đây, là nơi Yến Tề Quang thường ở đây nhất thượng triều.
Tử Thần Điện là nội triều chính điện là tẩm cung của đế vương, là chỗ ở hằng ngày của đế vương.
Tiến vào Đại Minh Cung, qua màn che, Hộ Nghi loáng thoáng có thể nhìn thấy được toàn bộ cung điện hoành tráng cao rộng, tráng lệ hoa mỹ, rốt cuộc là nơi ở đế vương, dù Cam Tuyền Cung hoặc Tiên Du cung cũng không thể sánh bằng.