Khách Phục Cấp Sử Thi

Chương 57

Bên ngoài xe ngựa âm thanh ồn ào náo động không ngừng, Thẩm Phất vén mành xe lên xem, có bán hàng rong giương giọng rao hàng, có khách qua đường cò kè mặc cả, còn có văn nhân ngồi trên lầu các giao lưu. Không nói gì khác, tại phương diện trị quốc thì Đương kim Thánh Thượng cũng có thể được xưng là Minh quân.Lưu Thượng Thư cũng xúc động: "Từ khi Thánh Thượng tiếp nhận ngôi báu, địa vị của thương nhân được nâng lên rất nhiều, chúng ta cũng tiếp xúc qua lại nhiều hơn với Phiên bang"

Thẩm Phất không nói tiếp, anh cũng rất khâm phục Hoàng đế để cho Mạnh Kình nắm binh quyền trong tay nhiều năm như vậy, tuy có âm thầm gây trở ngại, nhưng trên cơ bản vẫn đề cho anh ta một không gian phát triển rất lớn.

Điểm này, tất cả những vị hoàng tử hiện tại đều không ai có thể làm được, kể cả Thái tử hay là Tam hoàng tử, nếu kẻ nào xưng đế, chuyện đầu tiên chính là cắt giảm đi lực lượng quân sự trong tay Mạnh Kình.

Xe ngựa dừng trước cửa phủ Thượng Thư, Lưu Thượng Thư híp mắt cười nói: "Vì muốn suy xét cho thân phận tiểu nữ, trước khi thành hôn Điện hạ ít gặp vẫn tốt hon."

Nói xong, cúi người, nghiêng mình xuống xe.

Mắt thấy Lưu Thượng Thư chậm rãi lắc lắc vào trong phủ, Thẩm Phất bật cười: "Lão hồ ly này, nhìn ra được tôi mượn cớ xuất cung rồi."

Tầm mắt hướng về phía Tiêu Nhiên: "Nhiên Nhiên, chúng ta cũng phải xuống xe, đến đây lâu như vậy, vẫn chưa có cơ hội cẩn thận chiêm ngưỡng phong cảnh của Hoàng Đô."

Lúc hai người ở chung, Tiêu Nhiên luôn đóng vai kẻ câm.

Thẩm Phất không để ý chút nào, bảo người đánh xe đi về phía trước.

Tùy tiện dạo quanh bên ngoài, tầm mắt lại có mục đích mà chuyển động, cố gắng tìm đến bóng dáng cao lớn của Mạnh Kình.

Hoàng thành quá lớn, lướt mắt nhìn qua chỉ thấy đầu người, ông tới tôi đi, vô cùng náo nhiệt.

Nơi nổi bật nhất phải nhắc tới một tòa nhà lầu cao phía Đông Nam, bên trên treo lên một chuỗi đèn l*иg rất dài, bảng hiệu có viết ba chữ "Túy Xuân Các" vô cùng bắt mắt.

Ánh mắt Thẩm Phất hơi động, theo bản năng muốn đi về phía bên kia.

Sao Tiêu Nhiên có thể cho anh thực hiện được chứ, "Muốn làm gì?"

Thẩm Phất hợp tình hợp lý: "Từ xưa tới nay tửu quán thanh lâu đều là những nơi có đầy đủ tin tức tử phương tám hướng, vào xem đi, nói không chừng có thể nghe được chút thông tin liên quan tới Mạnh tướng quân."

"Vào quán trà ngồi, rất nhanh sẽ có tin."

Thẩm Phật muốn nói tiếp, nụ cười bên mỗi Tiêu Nhiên chợt lạnh lùng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thẩm Phất thỏa hiệp.

"Hai vị khách quan, muốn gọi gì?" "Một bình Bạch trà."

Thẩm Phất chú ý đôi môi Tiêu Nhiên nhanh chóng động vài cái, nhưng liếc mắt nhìn qua, lại không đọc được hắn đang nói cái gì.

Một bình trà này lên vô cùng chậm, chắc phải sau nửa nén hương, chủ quán mới quay lại, ngoan ngoãn nói, "Khách quan dùng thong thả."

Chóp mũi Thẩm Phất giật giật, không phải Bạch trà, chỉ là một loại trà lúa mạch bình thường.

Tiêu Nhiên không để ý, tự châm trà, hơi nóng bốc lên, đáy chén xuất hiện hai chữ: Dương hồ. Thẩm Phất lập tức hiểu được, quán trà này là một cứ điểm truyền tin của Thiên Âm giáo. "Đi thôi." Tiêu Nhiên đứng lên, Thẩm Phất cũng lập tức đuổi theo.

Chủ quán chạy đuổi theo cùng, ngăn lại Thẩm Phất, vội vã nói: "Khách quan, còn chưa trả tiền trà." Thẩm Phật ngắm phía Tiêu nhiên, vừa nhìn là biết người này đang cố ý gây chuyện chê cười.

Móc ra hai lượng bạc thả xuống, không chỉ trả tiền, còn dư ra gấp đôi.

Tiêu Nhiên nghi ngờ nhìn chằm chằm Thẩm Phất, đoán xem anh đang có mưu đồ gì, người này không phải kẻ sẽ chịu thiệt.

Tới lúc gần đến Dương hồ, Thẩm Phất cũng không gây khó dễ nữa, ngược lại cười nói: "Có phải dọc đường đều đang đoán mò"

Ánh mắt Tiêu Nhiên tối tăm, Thẩm Phất thoải mái thừa nhận: "Tôi cố ý." Kỳ thật ngắm nhìn Tiêu Nhiên trong trạng thái suy nghĩ không chừng vẫn rất thú vị. Lơ đi hứng thú xấu xa của anh, ánh mắt Tiêu Nhiên nhìn về phía hồ, "Người anh muốn tìm."

Thẩm Phất nhìn theo, "Chèo thuyền du ngoạn trên hồ, Mạnh tướng quân cũng là người tình thú."

Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, Mạnh Kình mặc một bộ quần áo đen đứng chắp tay sau lưng, công chúa Phiên bang vẫn dùng khăn đen che mặt, phóng tầm mắt nhìn một kẻ đầu đội trời chân đạp đất, một cô gái xinh đẹp yểu điệu như hoa, dường như là một cặp ông trời tác hợp, nhưng nhìn kĩ hơn chút, lại thấy được giữa hai người chẳng hề có trao đổi bằng mắt.

Ném cục đá xuống hồ, gây sự chú ý của Mạnh Kình. Thẩm Phất lắc lắc quạt với anh ta, Mạnh Kình sai người chèo thuyền nhích lại gần bờ, cho bọn họ cùng lên.

Mặt nước nhẹ trôi, gió thổi lả lơi, mùi thơm trên người công chúa Phiên bang cũng theo làn gió nhẹ nhàng trôi về đây.