Khách Phục Cấp Sử Thi

Chương 47

Tạ Minh: "Xác định không có chuyện gì sao?" Hắn vừa mới nghe nói Hoàng đế tức giận vô cùng. Thẩm Phất vỗ vỗ l*иg ngực: "Yên tâm đi, tự thân tôi ra trận, đảm bảo trong vòng mười tháng không ai dám động vào cậu ta, còn phải cung cấp đồ ăn ngon nữa."Tạ Minh hoàn toàn yên lòng. Tiêu Nhiên lại tiếp lời mà hỏi: "Vì sao là mười tháng?"

"Giải thích ra khá là phức tạp."

Ánh mắt Tiêu Nhiên siết chặt: "Ta có thời gian."

"Bởi vì....."

Chạm tới ánh mắt Tiêu Nhiên, Thẩm Phất nhịn không được nuốt vào những lời định nói ra, suy nghĩ thật lâu: "Bởi vì, ặc, một nghèo hai trái tim, ba nguyện vọng, ba vợ bốn nàng hầu, bốn tác phẩm kinh điển Nho học, nắm quyền Văn học kinh điển, năm sừng sáu tầm, sáu ham muốn bảy thứ tình cảm, bảy tơi bời tám tán loạn, tám cánh hoa chín khe hở, chín nhà Nho mười kẻ ăn xin mười tháng mang thai."

Một hơi nói liền tù tì không ngắt nghỉ chút nào.

Tiêu Nhiên: "...."

Tạ Minh: "....."

Nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai cả, Thẩm Phất chỉ về chân trời: "Mau nhìn kia!"

Tiêu Nhiên và Tạ Minh theo bản năng nhìn sang, Thẩm Phất nhân cơ hội nhanh chóng thơm một cái lên má Tiêu Nhiên, thừa dịp đối phương mất hồn phát huy thân pháp nhanh nhất rời khỏi mảnh đất thị phi này. Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy thân thể như bay, tâm trạng tràn ra một loại cảm nhận khó có thể diễn tả bằng lời. Trở lại cung điện, Thẩm Phất lập tức đóng cửa lại, anh không tin Tiêu Nhiên dám xông vào.

[Hệ thống: một chiêu anh vừa dùng kia, chỉ có loại ngốc bạch ngọt giống nữ chính ngốc bạch ngọt trên phim truyền hình mới làm chuyện ngốc bạch ngọt như thế.]

Thẩm Phất: "Có tác dụng là được rồi, kể cả chiêu thức có rách nát tầm thường đi mấy thì tại thời đại này vẫn vô cùng khác thường, tôi cam đoan bây giờ Tiêu Nhiên còn chìm trong trạng thái dư vị dài lâu."

Vừa dứt lời, thái giám ngoài cửa thông báo: "Điện hạ, thiên kim Lưu Thượng Thư tới, nói rằng An phi nương nương bảo tiểu thư tới."

Trong mắt Thẩm Phất gợn sóng ảm đạm khó hiểu. Bước ra ngoài, trên mặt đeo lên nụ cười trong sáng: "Hóa ra là Lưu tiểu thư, trước đó Mẫu phi đã dặn dò bản vương cùng nàng đi dạo hoàng cung" Tạ Minh: "Làm phiền Điện hạ"

Thái giám nâng mắt lên, đồng thời nói thầm trong lòng, xác thực thiên kim Lưu Thượng Thư khiến lòng người rung động, nhưng mà đứa nha hoàn này là có chuyện gì xảy ra, vô cùng xấu.

Thẩm Phất nhìn thẳng Tạ Minh đang đi tới, trong lúc đó không dám ngỏ Tiêu Nhiên. Không cần mắt, cũng có thể dùng thân thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo, Thẩm Phật thầm nghĩ việc này sợ là khó qua cửa được.

Một ngày hai lần đi ngắm vườn hoa, nhưng mỗi lần tâm trạng lại khác nhau.

Anh bắt đầu khoe khoang những chuyện đã nghe được từ Thái tử, giới thiệu các loài hoa.

Ba người đều là cao thủ võ lâm, chuyện biết được có tai vách mạch rừng hay không dễ như húp cháo, Thẩm Phất tựa như lơ đãng liếc nhìn bụi hoa, "Cá Koi trong cung đẹp lắm."

Giữa hồ có một đình nghỉ chân, trên đó có thể quan sát được rõ ràng tình huống xung quanh, bên cạnh đình không có chỗ nấp, có thể tránh khỏi chuyện bị nghe trộm.

"Vừa khéo ta cũng muốn đi xem." Tạ Minh phối hợp nói.

Chỗ nghỉ chân tuy nhỏ, nhưng có thể thu hết vào mắt cảnh non nước tươi đẹp.

Thẩm Phất sai người đưa tới điểm tâm, Tạ Minh bẻ vụn cho cá ăn, xa xa nhìn lại đúng thật trai tài gái sắc, ghen ty chết kẻ bên ngoài. Thẩm Phất mỉm cười: "Trông đẹp không?".

Tạ Minh gật đầu: "Trừ sắc mặt Tiêu huynh, tất cả đều xinh đẹp."

Thẩm Phất lặng lẽ giương mắt, cố gắng nặn ra nụ cười thân thiện, khi thật sự nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Nhiên, nụ cười dân dân cứng lại. Tạ Minh thấp giọng nói: "Trước mắt lừa dối được, nhưng lưu lại tai họa ngầm."

Dù sao Tiêu Nhiên cũng là đàn ông, sao có khả năng làm giả dấu hiệu mang thai được.

Thẩm Phất: "Trang chủ có từng nghe một câu chuyện thần thoại chưa?"

Tạ Minh thẳng thắn lắc đầu, từ nhỏ đến lớn hẳn chưa từng đọc một quyền thoại bản nào.

Thẩm Phất rủ rỉ nói lên cổ sự "Phong Thần diễn nghĩa", một lúc lâu, hỏi: "Câu chuyện này nói lên điều gì?"

"Rất thú vị, nhưng Thẩm huynh ý chỉ điều gì?"

"Cậu không nghe được điểm mấu chốt, mẹ của Na Tra, một người phụ nữ chuẩn mực còn có thể một lần mang thai ba năm, thể chất, bản lĩnh Tiêu Tiêu đều cao hơn nàng, mang thai ba mươi năm cũng không phải không thể."

Tạ Minh trổ mắt há hốc mồm, theo bản năng cảm thấy Thẩm Phất không những không sợ chết, còn sợ chết không được nhanh đó. Vừa dứt lời, vốn bầu trời trong xanh nắng chiếu vàng, nhưng Thẩm Phất lại một chút cũng không cảm nhận được, anh tựa như một chiếc lá mỏng manh, bị biển

gầm cuồn cuộn cuốn phăng đi, một cỗ uy thế cường đại từ sau bao phủ tới, cá Koi trong hồ tranh tới cướp ăn lập tức tản ra bốn phía, khiến mặt hồ dậy sóng. Thẩm Phất vận công chống đỡ lại nguồn sức mạnh này, bởi vì chột dạ nên anh so ra kém một bậc.

"Mọi việc phải nghĩ về chiều hướng tốt, hiện tại tôi có thể danh chính ngôn thuận giữ Tiêu Tiêu bên mình, kể cả hoàng thượng, cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt."