Khách Phục Cấp Sử Thi

Chương 46

Còn lý do chân chính khiến những vị hoàng tử này đem Thẩm Phật thành cái đinh trong mắt, không thể nhắc tới nhà mẹ đẻ của An phi vô cùng mạnh, có đầy đủ sức trợ giúp một người đánh liều leo lên vị trí kia. Thẩm Phất không bất ngờ chút nào đối với chuyện hôm nay thành cái đích bị nhắm tới, chẳng qua là chiếm chút lợi trên miệng mà thôi, chỉ cần anh không chết, An phi sẽ dồn hết sức lực giúp anh, bằng không bất luận vị hoàng tử nào ngồi lên ngôi vua đều sẽ lấy gia tộc của bà khai đạo trước tiên.Lục hoàng tử cười dài nói: " Cửu đệ còn không phân biệt được loại hoa nào, vi huynh nhất định sẽ giải thích cho."

Thái tử đứng ra giảng hòa: "Vẫn luôn đứng đây thật không ý nghĩa, chúng ta đi lên phía trước thôi, một vài loài hoa quý giá chỉ nở đúng mùa này, nếu Cửu đệ bỏ lỡ, thì rất đáng tiếc"

Càng đi thêm, càng thấy hoa khoe đua sắc, Thẩm Phật đứng nghỉ chân trước một đóa hoa, cánh hoa thế mà có hai loại màu sắc.

"Hoa Âm Dương, Cửu đệ thấy hoa này thế nào?"

Thẩm Phất dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa: "Hoa nở đáng bẻ nên bẻ ngay. Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không"

Thái tử ngẩn ra, sau vui mừng nói: "Cửu đệ là vừa ý cô nương nhà nào?"

Dường như không hề để ý mà buột miệng hỏi, thực tế hai mắt nhìn Thẩm Phất gắt gao.

"Ta mới trở lại cung, vẫn chưa có cơ hội kết thân với cô nương hợp duyên"

"Vi huynh giúp đệ giới thiệu vài người nhé?"

Thẩm Phất lắc đầu: "Hôn nhân đại sự, mẫu phi sẽ thu xếp ổn thỏa."

Lời này vừa ra, sắc mặt mấy vị hoàng tử hoặc nhiều hoặc ít thay đổi liên tục, ngay cả Thái tử, nụ cười cũng hơi đọng lại.

An phi tự tay lo việc hôn nhân, khẳng định sẽ không đơn giản.

Thẩm Phất lười loanh quanh: "Phụ hoàng và Mẫu phi trong cung, lát nữa ta còn phải tới thỉnh an, xin lỗi không thể đi cùng các huynh thêm nữa." Đợi anh đi xa, Lục hoàng tử tức giận nói: "Đây là ra oai phủ đầu chúng ta sao."

Sắc mặt Thất hoàng tử cũng khó coi: "Không phải ý vào mỗi chuyện mẹ ruột được sủng ái." Thái tử không nói gì, nhưng nắm đấm giấu trong tay áo nắm rất chặt, mẹ đẻ của hắn là hoàng hậu, nhất quốc chi mẫu, lẽ thường là chỗ dựa lớn nhất cho hắn, nhưng phụ hoàng đã lạnh nhạt mẫu hậu nhiều năm rồi, nếu không phải vì vậy, thì đâu tới phiên Tam đệ nhảy nhót dưới mí mắt, hiện tại trái lại tốt lắm, lại thêm một kẻ để cạnh tranh.

"Có biết An phi lựa chọn nữ tử nhà ai cho nó không?" Lục hoàng tử lắc đầu, Thất hoàng tử do dự chút: "Thật ra đệ có nghe được ít lời đồn, hình như là thiên kim nhà Lưu Thượng Thư"

"Khá lắm lão Lưu Thượng Thư này, bản vương ba lần bốn lượt lôi kéo, gã đều từ chối, Tam đệ thấy gã cứng rắn như thế, cũng đành thôi, không nghĩ tới lại đi đầu phục An phi.”

"Nên diệt nhuệ khí của Cửu đệ" Lục hoàng tử nói:

"Ngược lại đệ có một kế sách."

"Nói xem.”

"Gần đây An phi nương nương thường triệu thiên kim nhà Lưu Thượng Thư vào cung làm bạn, nghe nói cô nương này xác thực hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng nha hoàn lại cực kỳ xấu."

"Vậy thì sao?"

"Điều thú vị chính là hình như Cửu đệ của chúng ta càng thích cô nương xấu xí kia hơn."

Mắt Thái tử sáng lên: "Ngươi nói nó trộn lẫn với nha hoàn kia?"

"Theo thám tử bầm lại, có lần còn nhìn thấy Cửu đệ nắm tay con nha hoàn." Lục hoàng tử cười vô cùng thâm độc: "Hiện tại phụ hoàng sủng ái Cửu đệ như vậy, khẳng định không chịu nổi có chuyện gì liên quan tới con nha hoàn đó."

Thái tử cau mày: "Thì sao chứ, kể cả có đến tai phụ hoàng, nhiều nhất chỉ xử tử nha hoàn, sẽ không sinh thành kiến với Cửu đệ"

Lục hoàng tử lắc đầu: "Phụ hoàng thì không biết sẽ thế nào, nhưng nếu Cửu đệ thật sự thích một đứa nha hoàn, vừa có thể khiến nó đau đớn không bằng chết, còn có thể, dù gì nha hoàn đó cũng đi theo Lưu tiểu thư, một khi nàng biết phu quân tương lai cấu kết với nha hoàn của mình, khó tránh khỏi lòng sinh ngăn cách."

Mắt Thái tử sáng rực: "Tuyệt vời."

Nói là đi thỉnh an, thực tế Thẩm Phất về điện ngủ trưa. Một thanh âm tràn ngập lo lắng truyền tới: "Điện hạ, có chuyện rồi."

Thẩm Phất bò lên, than thở một cái nói: "Lại làm Sao?"

Người tới là nữ quan bên cạnh An phi: "Hoàng thượng vừa rời khỏi chỗ nương nương, trên đường gặp thái tử điện hạ, không biết thái tử nói gì, hoàng thượng đi rồi còn quay lại, nổi giận một trận tại chỗ của nương nương, còn nói phải xử tử người mà điện hạ sắp xếp đưa vào cung."

Thân phận Tạ Minh là thiên kim nhà Thượng Thư, chắc chắn sẽ không chọc tới hoàng đế, nói vậy người mà ông ta muốn gϊếŧ là Tiêu Nhiên.

Hai mắt Thẩm Phất nhắm lại, tức khắc đoán được đã xảy ra chuyện gì. "Đi, đi xem sao"

Nữ quan: "Hiện tại hoàng thượng đang nổi nóng..." "Ta tự có phương pháp ứng phó." Điện Thanh Hà.

Đương kim Thánh Thượng đã qua tuổi 50, ngồi nơi đó vẫn đầy đủ uy nghiêm, An phi đang đứng một bên cần thận hầu hạ.

Thẩm Phất đi tới, không chút hoang mang, dáng vẻ rất phong độ nhanh nhẹn: "Tham kiến phụ hoàng"

Nhìn thấy khuôn mặt có bảy phần giống mình khi còn trẻ, lửa giận của Hoàng đế lập tức bị dập một nửa: "Ngươi thành thật trả lời trẫm, có phải ngươi có cái gì với nha hoàn hầu hạ bên con gái Lưu Thượng Thư hay không."

Thẩm Phất gật đầu, "Nhi thần có tội."

Hoàng đế vậy mà ăn quả ngạc nhiên rồi, không nghĩ tới anh sẽ lập tức thừa nhận, trong lòng vô cùng vui mừng, chí ít chứng minh rằng hoàng nhi không hề có ý định lừa gạt ông, giả đỡ người lên: "Chỉ một đứa nha hoàn mà thôi, kể cả có là cung nữ, nếu ngươi muốn cũng chẳng sao, biết tại sao trẫm tức giận chứ?" Thẩm Phất hơi suy nghĩ chút, nói: "Nhi thần vừa vào cung liền truyền ra chuyện như vậy, làm hỏng mất bộ mặt hoàng gia."

Hoàng đế: "Biết là tốt, đứa nha hoàn kia không thề giữ được nữa."

"Tuyệt đối không thể"

Hoàng đế cau mày: "Làm sao, ngươi có ý kiến gì?"

Thẩm Phất cười khổ: "Không dám gạt phụ hoàng, nhi thần cũng tự biết mình đã gây ra sai lầm, vốn muốn xử lý sớm chút, nhưng nàng, nàng đã mang trong mình cốt nhục của nhi thần."

Hoàng đế bật dậy: "Ngươi nói cái gì?"

Thẩm Phất: "Nhi thần cũng rất kinh ngạc, thân phận nàng thấp kém, nhưng chờ đứa bé được sinh ra đưa cho Lưu tiểu thư nuôi nấng là được, cho nên mới dày mặt nhờ mẫu phi hỗ trợ se mối duyên này cùng Lưu phů."

Nói cũng kỳ quái, gia đình mấy vị hoàng tử đều chỉ có con gái, không một ai có con trai, thậm chí có đứa bé trai vừa ra đời không được bao lâu đã chết non, chuyện này không thể tránh khỏi là do hậu quả cung đấu, Hoàng đế cũng là nhờ từng bước leo lên vị trí, đương nhiên biết rõ nguyên nhân, nhưng chỉ đành bó tay, thế nên cực kỳ coi trọng chuyện con cháu nối dõi.

Nghe thấy Thẩm Phất bảo khiến một đứa nha hoàn có thai, mừng nhiều hơn hãi, thấp giọng nói: "Đây cũng là việc tốt."

Thẩm Phất do dự: "Vốn chẩn ra có thai là hôm kia, nhi thần không cho phép loan tin cho ai khác."

"Hoang đường! Đứa nhỏ này chảy trên người huyết mạch hoàng gia ta."

"Nhưng..." Nét mặt Thẩm Phất trộn lẫn một tia sợ hãi. Lập tức Hoàng đế hiểu rõ chuyện anh đang lo lắng, vỗ mạnh xuống bàn một cái, "Thái tử được lắm! Trầm đúng là xem thường nó!"

Những lời nói lúc nãy Thẩm Phất tiết lộ, có chứa rất nhiều thông tin, một chính là chuyện đứa bé này vốn được giữ bí mật tuyệt đối, vậy tại sao Thái tử có thể biết được? Dưới cái nhìn của Hoàng đế, rõ ràng Thái tử đang muốn mượn tay của chính ông xử tử cháu ruột tương lai, lòng dạ này, thật sự vô cùng ác độc.

An phi ném một ánh mắt cho Thầm Phất, ra hiệu anh lui xuống trước, xong sau đó bà lại thối chút gió bên tai Hoàng đế, không thể hợp thời cơ hơn.

Thẩm Phất cúi người lui ra.

Mới đi chưa được vài bước, liền thấy Tạ Minh vội vội vàng vàng tới: "Ta nghe nói hoàng thượng muốn ban chết cho....."

Thẩm Phất lắc đầu, "Đã giải quyết."

Trên mặt Tiêu Nhiên không lo lắng chút nào, Thẩm Phất nghi ngờ nếu Hoàng thượng thật sự hạ ý chỉ này, thì nhất định hắn sẽ đâm ông ta rồi chạy trốn.