Ngắm nhìn kiệt tác của mình một lúc, Thẩm Phất đi vào gian trong, không khí nóng hổi, khiến người mơ màng.Tiêu Nhiên quả thực bị anh mài cho hết sạch kiên nhân, "Huynh lại muốn làm gì?"
Thẩm Phất vạch ra bức bình phong, lén lút lặng lẽ nhét cuốn da cừu về, trên mặt treo lên nụ cười chòng ghẹo, "Không có gì, chính là muốn cậu, rất rất muốn"
[Hệ thống: muốn cậu ta tự thiến?]
Thẩm Phất chột dạ ho nhẹ một tiếng, đột nhiên Tiêu Nhiên đứng lên từ thùng tắm, Thẩm Phất theo bản năng trợn tròn mắt lên.
Không sai, trợn tròn mắt lên, không phải nhắm lại. Cái cổ thon dài cố sức duỗi dài ra, quyết muốn nhìn rõ toàn cảnh.
Tiêu Nhiên định cho người ta biết khó mà lui, nhưng thấy bộ dáng này của Thẩm Phất, biết không thể thực hiện được, chuẩn bị đem áo trong khoác lên người. Thẩm Phất: "Còn chưa lau khô, cần tôi giúp không?" Vừa dứt lời, những giọt nước trên cơ thể Tiêu Nhiên đã biển mắt tăm, kể cả từng sợi tóc sau khi có khí trắng bốc lên, cũng khô ráo sạch sẽ.
Thẩm Phất thở dài, lần đầu tiên cảm thấy nội lực thâm hậu không phải chuyện tốt.
Anh đã từng giúp Tiêu Nhiên bôi thuốc mà ngắm nhìn nửa người trên của đối phương, tỉ lệ vóc người rất hoàn mỹ, mấy khối cơ bụng này khỏi nói quá mê người, trái lại bản thân mình, cũng là kẻ tập võ, sờ một cái chẳng thấy mấy lạng thịt.
"Xem đủ chưa?"
Tiêu Nhiên đi tới trước mặt anh. Thẩm Phất thành khẩn đáp: "Không thấy rõ ràng, nếu không lại lần nữa đi?"
Tiêu Nhiên cầm quần áo vắt trên bức bình phong đi ra ngoài, trong lúc đó không biết ánh mắt vô tình hay cổ ý liếc qua cuốn da cừu nơi ngực..... Thế mà không lấy di?
Hắn đã cho Thẩm Phất một cơ hội, không khác nào đặt quyền lựa chọn trên tay đối phương.
Tiêu Nhiên lấy ra quyền da cừu, bên trên như có như không thoang thoảng một tia mùi thơm kỳ diệu, là mùi trên người Thẩm Phất, trước nay anh ta ở trong miếu sâu trên núi, mỗi ngày nhóc hòa thượng lễ Phật, thế nên trên người Thẩm Phất khó tránh khỏi lây dính chút hương vị đèn nhang.
Sau khi Tiêu Nhiên mở ra mi tâm nảy lên một cái, lần nữa khép lại cuốn da cừu.
Mặc dù biết tám chín phần do Thẩm Phất giở trò quỷ, nhưng trước khi xác định thật giả, như cũ không dám tùy tiện tu luyện.
Giờ khắc này Thẩm Phất mới chậm rãi lắc lư đi ra, rải chăn đệm dưới đất chui vào trong nằm. Nhìn anh rốt cuộc yên tĩnh, Tiêu Nhiên cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Cậu phải bước qua người tôi rồi."
Bước chân Tiêu Nhiên dừng lại, chuẩn bị đi vòng qua góc lên giường, Thẩm Phất nhân cơ hội làm chuyện xấu vươn tay nắm lấy mắt cá chân hắn, dùng sức kéo, nhưng khiến anh thất vọng rồi, Tiêu Nhiên đứng im tại chỗ, vững như núi Thái Sơn, con mắt đen thui không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh
Thẩm Phất yên lặng thu tay về, dùng chăn che mặt lại. Gió đêm nhè nhẹ, cửa sổ hé mở, hôm nay trăng vô cùng sáng, Thẩm Phất ngủ tại nơi ánh trăng chiếu rọi thằng mặt, sáng tới mức không thể ngủ nổi.
Vốn không buồn ngủ lắm thành ra tỉnh như sáo luôn. Làm thế nào để triều đình không ra tay với giang hồ, vấn đề này từ lúc trở lại tới giờ vẫn luôn quấn lấy anh. "Lấy ra tất cả tư liệu của mọi người trong hoàng cung cho tôi, kể cả cung nữ và thái giám."
Tư liệu mà hệ thống cung cấp là được phân tích chắt lọc từ những thông tin chủ tuyển của thế giới này, có độ chủ quan rất lớn, ví dụ như trên tử liệu của Tạ Minh có ghi khái quát tại cột tính cách, ấy vậy mà dùng bốn chữ "ôn hòa lương thiện, có thể thấy những tài liệu này miễn cưỡng chỉ có giá trị tham khảo thôi.
Thực ra do không ngủ được nên Thẩm Phất mở đọc lung tung, không hi vọng phát hiện ra cái gì, xem từ các thành viên hoàng thất, đến lúc giới thiệu Cửu hoàng tử, chợt khế "ồ" một tiếng.
Không vì gì khác, trên mục đầu tiên đã ghi chú rất rõ hai chữ "Mất tích.
Mẹ đẻ của Cửu hoàng tử - An phi được Đương kim Thánh thượng sủng ái, yêu ai yêu cả đường đi, Cửu hoàng tử vừa sinh ra đã được lòng hoàng đế, nhưng năm Cửu hoàng tử mười tuổi theo An phi đi lên chùa dâng hương, trên đường gặp phải tập kích, không rõ tung tích, An phi bị trọng thương, trải qua thập tử nhất sinh nhặt về một mạng.
Thánh thượng tức giận, mấy năm đầu phái người khắp nơi tìm kiếm tung tích Cửu hoàng tử, nhưng mười mấy năm trôi qua, chuyện này cũng dần trôi vào quên lãng. Cho kẻ bình thường mười lá gan cũng không dám đi ám sát hoàng tử, không cần nghĩ cũng biết chuyện này không thoát khỏi can hệ của hậu cung. "Sau tai có một cái bớt hình trăng khuyết."
Ánh mắt Thẩm Phất khẽ lay động, hay là bắt đầu từ Cửu hoàng tử.
"Dựa theo hình dáng của hoàng đế khi còn trẻ, tạo một diện mạo giống bảy phần."
[Hệ thống: chuyên môn của tôi nè.
Trong nhiệm vụ Thẩm Phất ôm đồm hết mọi việc tới lúc kết thúc, biết được bản thân rốt cuộc có chỗ phát huy tác dụng, phải nói hệ thống tràn ngập nhiệt tình.
Tiêu Nhiên nghe thấy Thẩm Phát có động tĩnh, chỉ cho là anh lại mộng du, lần thứ hai nhắm mắt ngủ thϊếp đi. Thẩm Phất cầm mặt nạ quay về phía gương cẩn thận dán lên, tay nghề hệ thống rất tốt, không còn khuôn mặt nho nhã thư sinh nữa, thay vào đó là một gương mặt vô cùng anh khí. Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Nhiên đang ngủ say, lặng im không tiếng động rời khỏi phòng. Hôm sau Tiêu Nhiên tỉnh lại không thấy Thầm Phất, mới đầu không để ý lắm, nhưng sắp hết ngày rồi còn chưa thấy bóng dáng đối phương, rốt cuộc cảm thấy sai sai.