"Có phải mua hơi nhiều rồi không?"Tay tên người làm ôm tràn đầy đồ rồi.
"Đối với chuyện kết hôn mà nói, không hề nhiều." Tạ Minh lo lắng đáp: "Công chúa còn đang hôn mê, ta hy vọng có thể dùng không khí vui mừng của lễ thành hôn giúp nàng sớm khôi phục."
Thẩm Phất nghe mà ớn lạnh cả người, anh cũng rất am hiểu tính toán người khác, nhưng không giống như Tạ Minh, vận dụng mưu kế đường hoàng khiến cho đổi phương phải ngậm bò hòn làm ngọt, khác rất nhiều nha.
Cùi chỏ va Tiêu Nhiên một cái, để hắn nhắc nhở kẻ sắp thành chú rể kia, hiện tại có mỗi mấy mống khán giả, kính nhờ thu lại dáng vẻ chân thành tình sâu nghĩa nặng được không, để người xem không tiêu hóa nổi. Tiêu Nhiên họ nhẹ một tiếng, trong nháy mắt khuôn mặt Tạ Minh khôi phục lại lạnh lùng, không nhìn ra chút tình cảm nào.
Thẩm Phật lắc đầu, đều là những kẻ theo phái hành động.
Nhưng mà rất nhanh sẽ đến phiên mấy người Tạ Minh không dễ chịu.
Dọc đường đi Thẩm Phất dán sát bên Tiêu Nhiên, ánh mắt càn rỡ quét qua quét lại trên người đối phương, tựa như đang theo dõi vậy.
Loại không khí quỷ dị này vẫn kéo dài tới khi đến Cầm trang, Tạ Minh không chịu nổi, là người đầu tiên nhảy xuống xe ngựa.
Tần Dục cũng ôm nhóc hòa thượng xông ra ngoài, còn hung hằng lẩm bẩm "nhìn là bất lịch sự. Ngày 7 tháng 7, toàn bộ Cầm trang treo đèn kết hoa, khắp nơi rợp đèn l*иg đỏ thẫm, đệ tử Cầm trang cũng thay quần áo trắng, mặc vào những bộ cánh màu xanh được thợ may gấp rút làm ra. Xung quanh tràn đầy không khí vui mừng, trên khuôn mặt nha hoàn bận bịu bốn phía đều treo lên nụ cười, kẻ không biết sự thật sẽ nghĩ đây quả là một đám cưới đáng chúc mung.
Công chúa lấy chống, hoàng thượng không tới, chỉ sai người đưa ít quà, Thẩm Phất cũng góp náo nhiệt, lỗi kéo Tiêu Nhiên tự đi nhìn những đồ vật được ban thưởng, cười giả dối: "Thật ra Hoàng đế không tới là đúng."
Tiêu Nhiên rất phối hợp hỏi lý do.
Thẩm Phất: "Ông ta tới, nói không chừng cậu không nhịn được đâm cho nhát."
Tiêu Nhiên: "Ăn nói ngông cuồng, đại nghịch bất đạo." Thẩm Phất phì cười tách ra, Tiêu Nhiên nhìn dáng vẻ này của anh, cũng cười theo.
Công chúa không có ý thức, nên không thể tự bái đường, trái lại Tạ Minh có biện pháp, đặt người lên xe lăn, đội khăn che đầu cô dâu đầy ra ngoài.
Tam hoàng tử là người duy nhất của hoàng thất tham dự đám cưới, toàn bộ quá trình sắc mặt khá là khó xem.
Liên quan tới quan hệ giữa hai người, Thẩm Phất cũng lờ mờ nghe được chút lời đồn, công chúa thân phận thấp kém, sau đó nương nhờ Tam hoàng tử, giúp hắn ta mưu tính không ít chuyện, tuy hai người rất hợp ý nhau là do lợi ích đôi bên mang lại, nhưng rốt cuộc cũng là tình hữu nghị từ nhỏ đến lớn, Tam hoàng tử đối xử công chúa vẫn có vài phân tình anh em.
Anh bình tĩnh nhìn mọi người, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười "chân thành thật lòng, Tạ lão trang chủ cũng thế, nhìn Thánh nữ hôn mê không tỉnh, luôn miệng căn dặn Tạ Minh phải cẩn thận chăm sóc, đáy mắt lại tỏa sáng sảng khoái không bì kịp.
Thẩm Phất nhẹ giọng nói với Tiêu Nhiên: "Một cuộc hôn nhân hoàn hảo quan trọng môn đăng hộ đối, hợp tâm ý, nói ra hôn lễ này trên một mức độ nào đó đạt đủ chuẩn."
Tiêu Nhiên đứng dậy, Thẩm Phất cũng đứng lên theo. Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy mình mọc ra cái đuôi, không thể nói rõ tức giận hay buồn cười nữa, định trêu đùa anh, nên đi hướng về phía nhà vệ sinh. Thẩm Phất cắm đầu theo sau.
Tiêu Nhiên đi thẳng vào trong, mặt đầy trêu tức: "Sao? Đi vào cùng không?"
Nói xong không thấy đáp lại, cho rằng Thẩm Phất chịu thua, vừa ngẩng đầu lên, trên nóc nhà có một cái lỗ nhỏ bị người đào cỏ ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng trừng trừng nhìn hắn: "Cậu nhanh lên chút, thời gian quá lâu tôi sẽ cho rằng cậu đang nhìn lén cái tà công kia."
Tiêu Nhiên hơi nhíu mày, suy nghĩ xem có muốn dứt khoát đánh bay người này hay không.
Thẩm Phất: "Cơ mà tôi khuyên cậu đừng có nhìn lén lúc đi nhà xí, nhỡ đâu lỡ tay làm rơi công pháp vào thì sao, đi đâu mò lại nó đây?"
Lập tức toàn bộ đỉnh cỏ lau bị thổi bay đi, Thầm Phật trước một giây nhảy xuống, lui về sau mấy chục mét, nhìn đỉnh lần chia năm xẻ bảy, thầm than nguy hiểm thật.
Tiêu Nhiên mặt không cảm xúc đi ra, người khác không thể đoán ra tâm tư: "Trốn đúng là nhanh thật." Thẩm Phất không sợ tiếp tục đóng vai cái đuôi, Tiêu Nhiên đi đâu anh đi đấy.
Sắp tới chỗ ngoặt, anh cố ý đi chậm vài bước, khẽ thở dài, cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp hay, còn cần một biện pháp khác ổn thỏa hơn.
Buổi tối so ban ngày dễ chịu hơn, hiện tại hai người ngủ cùng phòng, Thẩm Phất có thể từng giây từng phút quan sát sự khác thường của đối phương. Bốn mắt nhìn nhau, một kẻ không ngủ được, một kẻ không dám ngủ.
Đột nhiên Tiêu Nhiên đứng dậy, Thẩm Phất đứng dậy theo, thấy đối phương đi tới phòng tắm, hiểu ra "Cậu muốn tắm rửa?"
"Thì làm sao, cùng tắm?"
!!!
Thẩm Phật bĩu môi, Tiêu Nhiên kêu người tới đổ nước nóng, mỗi gian phòng trong Cầm trang đều rất lớn, chia làm gian ngoài gian trong, trong phòng còn có dạ minh châu chiếu sáng rọi, nơi nơi đều hiển lộ ra nội tình Cầm trang.
Thẩm Phất ngồi tại chỗ một lúc, đứng dậy đi vào, sắc mặt như quỷ đói rướn lên trên bức bình phong, còn vô cùng biếи ŧɦái ngửi ngửi quần áo Tiêu Nhiên: "Cảnh tuyệt đẹp này, cẩn thận nghĩ lại, Tiêu Tiêu, hay là chúng ta tắm chung đi.
"Lăn."
Thẩm Phất cũng không tự tìm khó chịu, đi ra ngoài: "Cho cậu một nén nhang, nếu cậu còn chưa ra, tôi sẽ vào." Vừa đi ra vẻ mặt anh biến đổi, từ trong tay áo lấy vật vừa sờ tới.
"Quả nhiên là "Thiên Ma tàn quyền!"
[Hệ thống: hủy nó.
Thẩm Phất lắc đầu: "Tôi không muốn vì cái này mà ầm ĩ với Tiêu Nhiên." Trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt: "Huống chi cần gì phải hủy nó, một lúc nữa tôi sẽ thần không biết quỷ không hay vật hoàn chủ cũ." Tìm ra giấy, bút và mực, mở cuốn da cừu, bắt chước theo chữ viết bên trên thêm vào một dòng đầu tiên: Muốn luyện công pháp này, tất phải tự cung
Cẩn thận thổi khô mực trên tấm da cừu, có vẻ tâm tình Thẩm Phật rất tốt, ngẩng đầu nhìn hoa rơi lao xao ngoài cửa sổ: "Tôi cũng không tin, đã như vậy cậu ta còn chịu tu luyện"