Khách Phục Cấp Sử Thi

Chương 27

Một giấc ngủ đã quá giờ ngọ (13h). Lúc Tiêu Nhiên tỉnh lại trong đôi mắt hiếm thấy vệt hoang mang, sau đó nhanh chóng buông tay ra. Trên cổ tay trắng nõn in dấu đỏ rõ ràng, đủ chứng minh sức mạnh sử dụng khi nằm như nào.Phản ứng của Thẩm Phất không lớn, hoạt động cổ tay, "Trong khoảng thời gian cậu ngủ, tôi nghĩ tới vài kiểu tóc hợp với cậu đó."

Tiêu Nhiên không tiếp chuyện.

Thẩm Phất: "Cậu không tò mò sao?"

"Hoàn toàn không"

Thẩm Phất lộ rõ vẻ thất vọng, đi tới cửa, bên ngoài có hai người đang cung kính chờ đợi, hỏi xem có cần dùng bữa trưa hay không.

"Hỏi cậu ta," chỉ chỉ bên trong, "Không cần chuẩn bị cho tôi."

Mặt trời lên cao, chẳng có mấy kẻ chịu đi ra ngoài phơi nắng, khách tới đây đều ở trong phòng, toàn bộ Cầm trang lần thứ hai rơi vào yên lặng. Mắt thấy một bóng người thân quen, đang từ viện của lão trang chủ tới.

Lần này Tạ Minh chủ động đi sang chào hỏi: "Cảm ơn ân biểu tặng Tử Vân Long Tham, sau khi gia gia uống xong thân thể đã khá hơn nhiều"

Thẩm Phất sâu sắc nhìn hắn một cái: "Trang chủ là một người phúc hậu"

Tạ Minh còn chưa chiêm nghiệm ra hàm nghĩa ẩn sâu trong câu nói này, "Hôm nay trời khô nóng, Thẩm huynh muốn đi đâu?"

Xưa nay hắn luôn gọi Thẩm Phất là "Thẩm công tử", rất hiếm trường hợp mới dùng danh xưng "Thẩm huynh, giọng điệu bây giờ rõ ràng thân cận hơn nhiều.

"Nghe lỏm."

Gió nóng phất qua, Tạ Minh coi như bản thân nghe lầm, lại hỏi một lần nữa, Thẩm Phất đáp lại đáp án hoàn toàn nhất trí với vừa nãy, cuối cùng còn hỏi: "Cùng đi không?"

Tạ Minh lập tức từ chối.

Thẩm Phất gật gật đầu, tiếp tục bước đi.

"Thẩm huynh dừng chân." Đột nhiên Tạ Minh gọi anh lai.

Thẩm Phất không hiểu mà quay đầu. Tạ Minh: "Nếu Thẩm huynh mời nồng nhiệt như vậy, thì cùng đi thôi."

Thẩm Phất không quan tâm tại sao hắn đột nhiên đổi ý, thêm người tới nói chuyện phiếm giải buồn cũng không tệ.

"Thẩm huynh chuẩn bị đi nghe lỏm chuyện nhà ai?" Thẩm Phất đầy hàm ý sâu sắc liếc hắn, có thể mở miệng nói câu này một cách đoan trang chính phái như thế, hàng này chắc chắn xấu tính từ trong xương rồi.

Tựa như Tạ Minh biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cười nhạt: "Khách từ phương xa tới sợ rằng chiêu đãi không chu toàn, nghe lỏm một chút có thể giúp tại hạ biết được ý nghĩ chân thực của họ, sửa chữa những thiếu sót."

"Nói có lý.

Mục tiêu của Thẩm Phất là Tam hoàng tử, bí mật hoàng thân quốc thích nhất định sẽ có nhiều cố sự hơn võ lâm hào kiệt.

Nhưng anh cũng không biết Cầm trang đã sắp xếp cho đối phương ở nơi nào, nghĩ rằng khẳng định bên người hoàng tử có không ít cao thủ hoàng cung bảo vệ, nên lần tới những chỗ nhiều hơi thở mãnh liệt là được. "Tam hoàng tử?" Tạ Minh cũng nhận ra mục đích của anh.

Thẩm Phất gật đầu. "Không ổn" Tạ Minh nói: Trong viện của Tam hoàng tử có rất nhiều cao thủ, chúng ta mà tới gần sẽ khiến đối phương phát hiện." Thẩm Phất: "Điệu hổ ly sơn."

Tạ Minh trầm mặc một lúc, nói: "Huynh đi theo ta." Hai người tới phòng chứa củi, Tạ Minh dời củi đi, sàn nhà chỗ góc tường có màu sắc khác biệt rõ ràng với chỗ còn lại, Tạ Minh lật sàn lên, một con đường lộ ra trước mắt.

"Xem ra trang chủ đã chuẩn bị từ lâu."

Tạ Minh mặt đầy khiêm tốn: "Vốn định tối rồi đi, nhưng nếu Thẩm huynh có ý định này, vậy đi luôn một chuyển cũng không sao."

Lịch sử Cầm trang lâu đời, nội tình thâm hậu, không biết trong trang có bao nhiêu mật đạo, riêng con đường nãy bọn họ đi vào thôi đã tựa như lạc mê cung.

Tạ Minh thắp sáng đuốc, đi đẳng trước dẫn đường: "Chỉ có một đường là đúng, nếu người thường đi vào, sẽ bị vây chết trong mê cung"

"Thần kỳ vậy sao?"

"Cũng không thần kỳ gì cả, chỉ là chút mánh khóe." Thẩm Phất nghĩ tới điều gì đó, nhặt một viên đá vụn lên ném tới một bên khác, lập tức vô số mũi tên bắn ra, kéo dài tới tận cuối con đường.

"Thiết kế mê cung dưới lòng đất này, thợ thủ công vô cùng lợi hại."

Tạ Minh dập đuốc, làm động tác chớ lên tiếng, đồng thời nhẹ nhàng đẩy mở tấm gỗ che trước mặt ra. Không gian không lớn, Thẩm Phất đoán bọn họ đang ở trong tủ quần áo.

"Không phải hoàng huynh đã phái người đi sao, tại sao Thẩm Phất còn êm đẹp trở lại?".

Giọng nữ rất dịu dàng, nghe cực kỳ đặc trưng, Thẩm Phật thầm nghĩ, tới quá đúng lúc, ấy vậy mà Thánh nữ cũng ở đây.

"Bản lĩnh hắn phi phàm, thuộc hạ của mấy người kia hiện không rõ sống chết." Tam hoàng tử trầm giọng nói: "Cứ kệ hắn đã, mấy ngày trước ta có nghe nói quan hệ của Tiêu Nhiên cùng Tạ Minh không tệ."

Thánh nữ âm u đáp: "Không phải lo, sức mạnh nòng cốt của Cầm trang vẫn được nằm trong tay lão trang chủ, Tạ lão trang chủ cũng không muốn gặp Tiêu Nhiên, tại hội nghị anh hùng hắn ta đặc biệt tới thăm hỏi, kết quả bị chặn ngoài cửa."

Thẩm Phất lắc đầu, một con hồ ly xảo quyệt sao có thể tranh chấp cùng một con sói độc ác tàn khốc, e rằng Thánh nữ còn không biết Cầm trang đã sớm nương nhờ Thiên Âm giáo.

"Ta sai người chuẩn bị hậu lễ, còn mang theo ý chỉ của phụ hoàng, ngày mai tại tiệc sinh nhật bọn họ sẽ không dám trắng trợn kháng chỉ không nghe theo." Tam hoàng tử than thở: "Chính là khiến hoàng muội chịu uất ức." Thánh nữ lạnh lùng nói: "Hàn độc trong thân thể Tạ Minh, cũng không để hắn sống được bao lâu nữa, lão trang chủ chỉ sống thêm được mấy năm là cùng, chỉ cần bọn họ chết, muội sẽ chính là chủ nhân của Cầm trang, đương nhiên Cầm trang sẽ do muội quyết định" Thanh âm Tam hoàng tử đầy thương tiếc: "Lấy vẻ đẹp, tài trí của muội, xuất đầu lộ diện ở bên ngoài như vậy thật sự thiệt thòi." "Mẹ ruột muội thân phận thấp kém, không được phụ hoàng yêu thích, nếu như ngoan ngoãn chờ trong cung, thì số phận chờ đợi muội chỉ có đưa đi kết thân thôi Âm thanh Thánh nữ dứt khoát: "Nếu chuyện này thành công, muội ở Cầm trang giúp phụ hoàng suy yếu sức mạnh giang hồ, trái lại tự do rất nhiều"