Khách Phục Cấp Sử Thi

Chương 26

Sớm mai thức giấc, ấy vậy mà Tiêu Nhiên tỉnh rồi, đáy mắt tràn đầy tơ máu, tinh thần có chút uể oải. Thẩm Phất không nhịn được hỏi hệ thống: "Tối qua có địch tấn công à, hay cậu ta đi ra ngoài đánh một trận?"[Hệ thống: hỏi bản thân anh đi. Đang muốn tìm hiểu ngọn ngành ra sao, thì ngoài cửa vang lên âm thanh Tạ Minh: "Tiêu huynh, Thẩm huynh, hai người dậy chưa?"

Tiêu Nhiên mở cửa ra, Tạ Minh sợ run mà hỏi: "Tiêu huynh không ngủ ngon sao?"

Lại nhìn sang Thẩm Phất, tinh thần thoải mái, còn vươn vai một cái, sự tương phản này khiến Tạ Minh nhìn mà không hiểu: "Cửa thành chuẩn bị mở rồi, chúng ta về trang thôi."

Vốn muốn đi điều tra chuyện cả nhà đệ tử bị diệt, nhưng hôm qua đã mất toi nguyên ngày, hiện tại có Tử Vân Long Tham, hiển nhiên gia gia dùng càng sớm càng tốt, chuyện điều tra chỉ đành dời lại vài ngày sau, chờ tiệc sinh nhật xong lại xử lý. Trên đường về trang không gặp phải thích khách, cửa Cầm trang dừng một cỗ xe ngựa xa hoa, trên cửa sổ điêu khắc một con rồng vàng với chân năm ngón, tuy không có con ngươi, nhưng cực kỳ uy phong, tựa như bất cứ khi nào cũng có thể nhảy ra, cưỡi mây đạp gió. Thẩm Phất: "Xe ngựa của hoàng thất?"

Tạ Minh gật đầu nói: "Ta cũng gửi thiệp mời tới Hoàng thất, đây là xe ngựa của Tam hoàng tử"

Thẩm Phất thu lại ánh sáng rực rỡ trong mắt, tiệc sinh nhật này khẳng định có trò hay để xem trước Cầm trang bị ngấm ngầm cho ăn thiệt thòi lớn như vậy, không biết Tạ Minh sẽ phản kích lại như nào.

"Phượng Tiên Tử." Tạ Minh vừa vào trang đã thấy người quen, đi qua chào hỏi: "Ta còn nghĩ rằng người sẽ không tới."

Khoảng cách giữa Phượng Lâu và Cầm trang không xa, mối quan hệ cũng khá tốt, theo lý phải tới sớm mới đúng.

Người phụ nữ được hắn gọi là "Phượng Tiên Tử" sở hữu vóc người cao gầy, ngũ quan thanh lệ: "Gần đây trên giang hồ xuất hiện một tên Hái Hoa Tặc, nghe nói xuất quỷ nhập thần, võ công cao cường, đệ tử Phượng lâu của ta đều là nữ, khó tránh phải cần thận chút."

Bọn họ phải đi đường lớn, thế nên mất thời gian hơn. Người nói vô ý, Thẩm Phất nghe hữu tình, một mặt nghiêm túc bảo Tiêu Nhiên: "Đã có Hái Hoa Tặc, chẳng phải tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?"

Cả đêm qua Tiêu Nhiên không ngủ ngon, mặc kệ anh, trực tiếp đi về phía phòng nhỏ.

Trong vòng một ngày, Cầm trang náo nhiệt vô cùng, so hội nghị anh hùng lần trước chỉ hơn chứ không kém, gần như tất cả các thế lực có chút quan hệ với Cầm trang đều tới.

Nếu là trước đó, đã sớm bị cảnh giác, nhưng sau khi biết được ý định của Tạ lão trang chủ, còn lén lút nhắc nhờ các nhà dẫn theo đứa nhỏ, thì mọi người rất nhanh hiểu ra mà nở nụ cười, Tạ Minh đã ngấp nghé hai mươi tuổi rồi, bạn cùng lứa đã sớm lập gia đình, chẳng trách lão trang chủ lại gấp thế.

Hôm sau mới chính thức tổ chức tiệc sinh nhật, lần này có rất nhiều thế lực, hiện nay mọi người đều muốn có thể mở rộng hết mức các mối quan hệ.

Thẩm Phất không cần tạo mối quan hệ với bọn họ, trở về phòng quyết chí đánh thức Tiêu Nhiên bằng được.

"Đừng ngủ, chúng ta tâm sự đi."

Tiêu Nhiên mở mắt ra: "Ngươi muốn tâm sự cái gì?" Trong một thoáng, Thầm Phất được sủng đâm sợ, dựa theo lẽ thường, lúc này đối phương nên rút kiếm ra mới đúng.

"Tạ Minh mời người của triều đình tới, cậu không thấy thú vị sao?" Mặt Tiêu Nhiên chả có vẻ gì: "Không thấy."

Thẩm Phất: "Lai lịch thật sự của Thánh nữ, cậu có biết không?"

Tiêu Nhiên: "Biết"

Giữa hai người bắt đầu cuộc đối thoại một hỏi một đáp, từ đầu đến cuối Tiêu Nhiên đáp không quá ba chữ.

Thẩm Phất lại bắt đầu gảy gảy bàn tính nhỏ trong lòng, khẳng định Tạ lão trang chủ rất hy vọng sớm được ôm cháu trai, nhưng Tạ Minh chậm chạp không lấy vợ lập gia đình, đoán rằng là do sợ con cái hắn ta sau này cũng sẽ bị người khác ngầm hại. Đột nhiên Tiêu Nhiên chủ động nói: "Từ khi còn nhỏ, triều đình có ý định gả một vị công chúa cho Tạ Minh, bị lão trang chủ khéo léo từ chối, chuyển này Tam hoàng tử tới hẳn là nhắc lại chuyện xưa."

"Một khi kết thông gia, không đánh mà thắng là có thể dần dần xâm chiếm sức mạnh của Cầm trang."

Tiêu Nhiên liếc anh một cái: "Đừng đánh giá Tạ Minh quá đơn giản."

Thẩm Phật nói một cách tùy ý: "Có thể xưng huynh gọi đệ với cậu, khẳng định chẳng phải kẻ hiền lành, chuyện đó trong lòng tôi rất rõ."

Tiêu Nhiên nghiêng đầu đi, nhắm mắt lại, không định phản ứng anh.

Thẩm Phất cầm ghế tới ngồi bên giường: "Quan hệ giữa hai người các cậu tốt vậy, không chuẩn bị quà sinh nhật sao?"

Lâu sau, không thấy đáp lời.

Thẩm Phất vừa định dùng ngón tay đâm đâm cơ bắp trên eo hẳn, thì thấy môi mỏng Tiêu Nhiên khế mở:

"Đã chuẩn bị"

"Chúng ta kết lương duyên cùng nhảy vực, tới sinh nhật tôi cũng phải tặng quà cho tôi chứ?"

"Ngươi muốn tặng gì?"

"Giống với Tạ Minh."

Dưới góc nhìn của anh, khẳng định quà mà Tiêu Nhiên tặng có giá trị không nhỏ.

"Nói thật cho cậu biết, tôi và Tạ Minh trùng ngày sinh, Tiêu Tiêu không thể nặng bên này, nhẹ bên kia nha." Tiêu Nhiên chẳng cần mở mắt, cũng biết anh ta đang nói bậy, nhưng vẫn đáp lại.

"Quà ở trong ngăn tủ, ta chuẩn bị khá nhiều, ngươi lấy một cái cũng được."

Thẩm Phật chỉ vì nhàm chán mà trêu chọc cậu ta gϊếŧ thời gian thôi, không nghĩ tới thật sự có quà, lập tức mo tú ra.

Mười cái hộp đặt ngay ngắn trật tự trong tủ.

"Nhiều thế sao?"

Thẩm Phất tiện tay mở một hộp, mùi máu tanh dày đặc xộc lên, bên trong để đầu người dính đầy máu me, rõ ràng một bộ chết không nhắm mắt.

"Đây là mười kẻ mà Cầm trang căm thù sâu nặng, có nam có nữ, có già có trẻ, ngươi chọn một cái người thích đi."

Thẩm Phật im lặng đóng hộp trả về chỗ cũ, thiếu chút nữa quên mất, kẻ tặng là đại ma đầu.

Một lần nữa ngồi trở lại bên Tiêu Nhiên, mái tóc đen như thác nước trải trên giường, anh lại bắt đầu không khống chế được hai tay mình, cẩn thận lấy ra dao cạo trong quần áo.

Còn chưa tới gần nửa mét, cổ tay đã bị tóm chặt, nhưng Tiêu Nhiên không làm gì nữa cả, nhìn qua đúng là vô cùng mệt mỏi, cứ cầm tay anh như vậy mà ngủ thϊếp đi.